Nói chuyện với Vĩ Quang xong, đợi cậu ta lên taxi ra sân bay thì Hình Sở Nhan cũng quay trở về.
Lúc cô về gần đến nhà, Nghiêm Nhất Thành đã sửa soạn chuẩn bị đến quán ăn làm việc, có điều vẻ mặt anh lạnh tanh, ánh mắt chẳng hề liếc nhìn cô mà đi ngang lướt qua.
Hình Sở Nhan rất nhanh đã nhận ra vấn đề, cô quay đầu nhìn theo, vội lên tiếng giữ chân anh: “Nhất Thành, cậu muốn biết gì về chuyện giữa mình và Vĩ Quang cứ hỏi, mình sẽ không giấu giếm đâu.”
Bước chân của Nghiêm Nhất Thành khựng lại vài giây, sau đó lại tiếp tục đi thẳng về trước, lạnh nhạt đáp: “Để sau đi.”
Dõi theo bóng dáng anh càng lúc càng xa, Hình Sở Nhan thở ra một hơi dài, chưa cần hỏi cô cũng biết Nghiêm Nhất Thành vì chuyện liên quan đến Vĩ Quang nên mới giận dỗi.
Nhưng cũng không thể trách được anh, bởi chính cô khi thấy cô gái nào tìm cớ tiếp cận anh đã khó chịu.
Huống chi, từ đâu ngang nhiên nhảy ra một tên thanh mai trúc mã gọi cô là bà xã, còn tuyên bố là người cô sẽ lấy trong tương lai, nếu là Hình Sở Nhan thì cô cũng sẽ giận.
Vì để dỗ dành Nghiêm Nhất Thành, buổi chiều tối Hình Sở Nhan đã đến cửa hàng mua cho anh một đôi giày mới, có giá bằng hai ba tháng lương của cô cộng lại.
Trong tư tưởng của Hình Sở Nhan trước nay, đối với việc mua một thứ gì đó cho Nghiêm Nhất Thành, cô chưa bao giờ tiếc tiền.
Bởi thứ anh cho cô là cả một cuộc sống, giá trị dĩ nhiên không thể quy đổi thành hiện kim.
Thông thường nhân viên của quán sẽ có khoảng thời gian để ăn tối, có thể sẽ tranh thủ lúc thưa khách hoặc chia nhau lần lượt người ăn trước người ăn sau.
Hình Sở Nhan canh lúc Nghiêm Nhất Thành hay tạm nghỉ để ghé đến, vừa xách túi đựng giày vừa mua thêm vài món tráng miệng cho anh.
Khi Hình Sở Nhan đến nơi, Nghiêm Nhất Thành cũng vừa nghỉ tay để đi ăn, cô nhanh chóng chạy đến gần gọi anh ra trước quán nói chuyện.
Mặc dù Nghiêm Nhất Thành chịu ra gặp Hình Sở Nhan nhưng vẻ mặt lạnh lùng vẫn không đổi, dường như giận tới mức ngay cả cô thì anh cũng không muốn nhìn mặt.
Hình Sở Nhan nhường nhịn không chấp, cô giơ hai túi lớn nhỏ lên trước mặt Nghiêm Nhất Thành, một túi đựng giày và một túi đựng đồ ăn, dùng giọng ngọt ngào xoa dịu: “Mình mua quà cho cậu đây, bớt giận nghe mình giải thích nhé, được không?”
Nghiêm Nhất Thành hờ hững lướt mắt qua hai túi đồ trên tay Hình Sở Nhan rồi lại nhìn cô không quá ba giây, thờ ơ từ chối: “Mình đang bận, về nhà rồi nói.”
Dứt lời, Nghiêm Nhất Thành liền quay người định trở vào trong quán, sợi dây kiên nhẫn của Hình Sở Nhan vì thái độ này của anh đã hoàn toàn bị làm cho đứt.
Cô thẫn thờ không rời mắt khỏi bóng lưng xa cách của anh, nóng vội lên tiếng ngăn bước: “Nhất Thành! Mình biết cậu giận vì sự xuất hiện của Vĩ Quang, nhưng tại sao vài phút ngắn ngủi bỏ ra nghe mình giải thích cũng không thể? Chẳng lẽ cậu không tin tưởng tình cảm của mình?”
Dù cho Hình Sở Nhan đã bắt đầu trở nên bức xúc, Nghiêm Nhất Thành vẫn cố chấp không quay lại.
Anh vừa có động thái định tiếp tục bỏ đi, cô lập tức đanh giọng tuyên bố: “Nghiêm Nhất Thành,