Kết thúc buổi học nửa ngày, Nghiêm Nhất Thành và Hình Sở Nhan ra về, cả hai đi ăn trưa ở ven đường sau đó mới tìm đến địa chỉ nhà thuê mà ông chủ nơi anh làm thêm gửi.
Căn nhà được giới thiệu tuy không quá lớn nhưng đủ rộng cho một người sống, hơn nữa chỗ này gần trường học và quán Nghiêm Nhất Thành làm thêm, sau này qua lại cũng sẽ tiện hơn.
Có điều, trong nhà vẫn chưa có vật dụng gì, nếu chuyển đến phải tự sắm sửa trang trí lại.
Vì Hình Sở Nhan muốn dọn vào ngay nên tranh thủ thời gian buổi chiều nghỉ học sẽ làm hết mọi thứ cần thiết.
Số tiền trước đó Hình Sở Nhan tặng cho Nghiêm Nhất Thành anh đã trả lại, cô dùng hai triệu đặt cọc thuê nhà, còn lại tạm thời chưa động tới.
Nghiêm Nhất Thành đối với việc Hình Sở Nhan gấp gáp dọn đi có chút không nỡ, nhưng nếu chuyện này khiến cô cảm thấy thoải mái hơn, dĩ nhiên anh phải ủng hộ.
Trên đường quay lại nhà Nghiêm Nhất Thành lấy hành lý của Hình Sở Nhan chuyển qua nhà mới thuê, cô tình cờ bị gian hàng bày bán kẹp tóc trên vỉa hè thu hút.
Hình Sở Nhan bất giác khựng bước, chăm chú nhìn những kẹp tóc đính hạt trắng được trưng bày trước cửa tiệm.
Nghiêm Nhất Thành rất nhanh đã nhận ra điều đặc biệt, anh theo tầm mắt cô nhìn về cùng một hướng, cất tiếng hỏi: “Cậu thích sao?”
Hiểu ý Nghiêm Nhất Thành nói, Hình Sở Nhan khẽ cười nhạt, tiếp tục cất bước đi về phía trước, hờ hững đáp: “Mình không hợp với mấy thứ đó.”
Nghiêm Nhất Thành đứng yên tại chỗ dõi theo bóng lưng cô độc của Hình Sở Nhan, thầm nghĩ một cô gái ở độ tuổi đẹp đẽ nhất lại bị cuộc sống vùi dập đã phải kiên trì đến mức nào.
Giờ đây Nghiêm Nhất Thành chỉ biết, đóa hoa lộng lẫy nhất anh thích phải được vươn cao nở rộ.
Cả buổi chiều bận mua sắm và sắp xếp nhà cho Hình Sở Nhan, đến năm giờ Nghiêm Nhất Thành phải tiếp tục đến quán làm thêm.
Trước lúc rời khỏi, anh bất chợt giơ chiếc kẹp đính hạt hình dạng tai thỏ ra trước mặt Hình Sở Nhan, cô vừa mới chần chừ giơ tay cầm lấy thì anh đã xoay người bỏ đi mất.
Ánh mắt ngơ ngác của Hình Sở Nhan dõi theo Nghiêm Nhất Thành đến khi bóng dáng anh khuất sau cánh cửa.
Cô nhìn lại chiếc kẹp đang cầm trong tay, cảm xúc giữa lồng ngực chợt dao động dữ dội.
Buổi tối muộn, Hình Sở Nhan canh trước lúc Nghiêm Nhất Thành tan ca đến quán đợi anh.
Đồng nghiệp thấy anh có người đón liền thay phiên nhau trêu chọc, khiến anh không thể kiềm chế mà suýt chút hai khóe môi bị kéo đến mang tai.
Lúc Nghiêm Nhất Thành bước ra khỏi cửa quán đi về phía Hình Sở Nhan, đến trước mặt cô, anh bất ngờ phát hiện chiếc kẹp anh tặng khi chiều đã được cô cài một bên tóc.
Tuy rằng Hình Sở Nhan nói bản thân không hợp, thực chất là sợ để lộ sự mềm yếu ra ngoài.
Bông hoa trong lòng Nghiêm Nhất Thành, ngay cả khoác lên mình một lớp gai cũng vô cùng đặc biệt, dù là kẹp tóc hay váy công chúa, chắc chắn cũng sẽ cực kỳ vừa mắt.
Đột nhiên Nghiêm Nhất Thành đứng ngẩn người, cười ngốc dán chặt tầm mắt lên Hình Sở Nhan, đợi khi cô huơ tay trước mặt anh mới giật mình bừng tỉnh thoát khỏi suy nghĩ vẩn vơ.
Trước biểu cảm dò xét của Hình Sở Nhan, Nghiêm Nhất Thành cười ngại, lơ mơ hỏi: “Sao giờ cậu còn đến đây?”
“Mình ra ngoài đi dạo một lát.” Hình Sở Nhan từ