Buổi chiều hôm sau ở trường trống hai tiết cuối, cả lớp vẫn nán lại để lên kịch bản tập dượt cho buổi biểu diễn vào lễ thành lập trường.
Trong lớp, bàn ghế được kéo dồn xuống phía dưới để chừa khoảng trống phía trên tập luyện, chạy nhảy cho thoải mái.
Quả thật không hổ danh là kịch Parody, bạn nữ vào vai Lọ Lem cùng ba bạn nữ vào vai mẹ và chị kế diễn vô cùng lố, khiến mọi người đang xem cười lăn cười bò.
Hình Sở Nhan ngồi ở đầu bàn trong góc sát vách, Nghiêm Nhất Thành đứng tựa lưng vào tường, gần sát chỗ cô đang ngồi.
Giữa lúc ai nấy đều cười nắc nẻ khi xem vở kịch tập thử, Hình Sở Nhan vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh không chút hứng thú.
Giống như những người khác, Nghiêm Nhất Thành đang cười xem mọi người diễn, nửa chừng nghía mắt qua tình cờ bắt gặp dáng vẻ có phần lơ đễnh của Hình Sở Nhan.
Anh vô thức hắng giọng thật khẽ lấy can đảm, bàn tay đang đút trong túi quần chợt rút ra chống lên mặt bàn, đầu ngón tay vờ như sơ ý chạm vào đầu ngón tay cô.
Hình Sở Nhan hoàn toàn ý thức được sự động chạm của Nghiêm Nhất Thành, nhưng cô vẫn giả vờ không nhận ra, tầm mắt vẫn nhìn thẳng về trước.
Thấy Hình Sở Nhan không có phản ứng, Nghiêm Nhất Thành lén đưa mắt nhìn trộm biểu tình trên gương mặt cô.
Những ngón tay thô dài của anh chầm chầm nhích tới, đè hẳn khoảng một đốt tay lên ngón tay cô.
Chỉ có như thế này, Nghiêm Nhất Thành mới thành công khiến Hình Sở Nhan quay lại nhìn mình.
Ánh mắt chạm nhau, Nghiêm Nhất Thành cùng Hình Sở Nhan lập tức tránh đi chỗ khác vì ngại, khóe môi cả hai không hẹn lặng lẽ cùng giương lên.
Sự dịu dàng của Nghiêm Nhất Thành mang đến cho Hình Sở Nhan cảm giác ấm áp, hành động đáp trả của cô lại khiến cho anh có cảm giác đang từng chút đạt được thành tựu nuôi dưỡng bông hoa trong ngực trái của cô.
Qua một hồi, đến lượt Nghiêm Nhất Thành "lên sàn", vẻ mặt anh không chút cam tâm vì phải đóng vai cận vệ theo sau Hà Chấn Kiệt nghe cậu ta ba hoa, lải nhải.
Ngồi phía bên dưới xem, Hình Sở Nhan chăm chú dõi theo Nghiêm Nhất Thành không rời mắt, tựa như muốn mang hình ảnh của anh ở mọi trạng thái ghi nhớ thật kỹ.
Màn tập dượt được diễn ra trôi chảy, nửa chừng trong lúc diễn cảnh đêm hội khiêu vũ đông người tụ tập nhảy múa, tên nam sinh gây sự hôm qua lại đột nhiên đâm thẳng vào Nghiêm Nhất Thành.
Do không chú ý, Nghiêm Nhất Thành bị đẩy lùi một bước, tuy nhiên tên nam sinh kia chẳng hề có một lời xin lỗi, ngược lại còn quay mặt chỗ khác cười khinh một cái, lợi dụng tình cảnh hỗn loạn mà nhanh nhẹn tránh khỏi sự nghi ngờ.
Chỉ là tên nam sinh kia không ngờ tới, toàn bộ hành động cùng thái độ của cậu ta lọt vào mắt Hình Sở Nhan.
Biểu cảm cô lạnh băng nhìn thẳng vào tên nam sinh kia bắt quả tang, thế nhưng cậu ta vẫn thản nhiên nhướng mày đắc ý quay đi.
"Lâm Duẫn!"
Giọng nói lạnh lùng của Hình Sở Nhan bất chợt vang lên cắt ngang bầu không khí ồn ào, những người có mặt theo cùng một phản xạ đồng loạt nhìn về phía cô, kể cả Nghiêm Nhất Thành cũng không ngoại lệ.
Bởi vì bàn học đã chắn hết lối, Hình Sở Nhan phải dẫm trên ghế leo lên phía trước.
Nghiêm Nhất Thành hoàn toàn chưa ý thức được Hình Sở Nhan muốn làm gì, nhưng khi cô leo qua bàn anh cũng tự động nhanh chân đến đỡ cô xuống đất.
Hình Sở Nhan không để ý đến ánh mắt của người khác, từ tốn cất bước về chỗ Lâm Duẫn đang đứng.
Dường như cậu ta chẳng biết đến thứ gọi là áy náy hay chột dạ, trước sau vẫn tỏ ra kiêu căng như chưa hề làm sai.
Đến đối diện Lâm Duẫn, Hình Sở Nhan giữ khoảng cách nhất định, trực tiếp nói thẳng: "Xin lỗi Nhất Thành đi, ban nãy tôi đã chính mắt thấy cậu cố ý va vào cậu ấy."
Lâm Duẫn cười khẩy một tiếng, bộ