Chiếc Hộp Ánh Trăng

“Nếu như thanh xuân…”: Tỏ tình


trước sau

Đang vì chuyện mình yêu thầm bị đương sự phát hiện, đang ngỡ ngàng không biết nên làm gì thì đột nhiên Thẩm Điềm nghe thấy lời cậu nói, cô vội ngẩng đầu vụt lên, ngơ ngác sửng sốt nhìn Chu Thận Chi.

Cậu ấy vừa nói cái gì?

Cậu ấy đang nói gì vậy chứ aaaaa...

Đôi mắt của cô rất sáng, ngỡ ngàng và kinh ngạc, cô há hốc mồm: "Chu... Chu Thận Chi, vừa nãy cậu nói gì vậy?"

Sao cô cứ cảm thấy bản thân mình cứ như đang trong mơ vậy.

Chu Thận Chi nhìn vào đôi mắt cô, ngay lúc này hai người họ cũng đang rất gần nhau, gần đến mức cô có thể nhìn thấy rõ lông tơ trên mặt cậu.

Cậu nói: "Tớ thích cậu, Thẩm Điềm."

Cậu đã phải mất đến hai năm để xác định điều này, mùa hè lớp 10 năm ấy cậu gặp cô lần đầu tiên, cậu bèn bất giác quan tâm đến cô. Sau này thậm chí còn chủ động tìm cơ hội để được trò chuyện với cô.

Bởi vì phát hiện cô đến tìm Hồ Cần mà con tim cậu nảy sinh sự bất mãn, thậm chí cứ nhìn Hồ Cần là cậu cảm thấy gai mắt.

Đến hôm nay, nhìn thấy cô bước chân vào cửa lớp chuyên.

Cảm xúc của cậu đạt đến cao trào, tựa như trong bóng tối u ám có một thứ gì đó níu lấy tay cậu, nói với cậu rằng, nhất định là cậu đã yêu cô, phải yêu cô ngay lúc này.

Cậu cảm thấy.

Điều đó hệt như là cậu của kiếp trước đang khuyên bảo cậu vậy.

Cả người Thẩm Điềm lại càng ngỡ ngàng hơn.

Cậu ấy thích tớ!

Cậu ấy thích tớ kìa!

Aaaaa thật hay giả vậy thật hay giả vậy!

Aaaaa... Cô sắp điên mất rồi!

Lúc này.

Những bạn khác nô đùa với nhau bước vào lớp học, xôn xao náo nhiệt, phá vỡ sự yên tĩnh ở đây cũng với cảm xúc đang được dâng lên cao trào. Có vài bạn học sinh đưa mắt nhìn qua đây.

Chu Thận Chi bèn rút cánh tay đang chống xuống bàn cô lại, kéo ghế ra ngồi xuống.

Thẩm Điềm cũng ngồi thẳng người lên, mông lung, cô giơ tay lên nhéo vào má mình.

"Á..." Đau quá!

Là thật đó.

Chu Thận Chi liếc nhìn cô rồi kéo cuốn vở kia của cô qua, cầm bút lên viết gì đó lên trên, sau đó đẩy cuốn vở về lại cho Thẩm Điềm.

Tim Thẩm Điềm vẫn cứ đập nhanh không thôi, đôi má nóng ran, cô kéo qua và liếc nhìn.

"Lá phong mùa thu năm nay, chúng ta cùng nhau ngắm, có được không?"

Nét chữ của cậu ngay ngắn thanh thoát, vô cùng sống động. Thẩm Điềm đọc dòng chữ đó như muốn điên lên, cậu ấy đang nói gì vậy chứ... Aaaaa.

Cô cầm bút lên.

Đắn đo một lúc, cuối cùng không do dự nữa mà viết lên.

"Được!"

Cô đỏ mặt đẩy cuốn vở sang cho cậu.

Cô chống tay xuống cằm, nhìn về phía khác, ngón tay siết chặt cây bút.

Tiếp đó.

Cô nghe thấy tiếng cậu khẽ cười.

Giọng của cậu rất nghe rất hay.

Trong lòng Thẩm Điềm không ngừng hét lên, điên cuồng nhảy múa. Lúc này, Tào Lộ chạy từ bên ngoài vào, kéo ghế ra, âm thanh tạo ra cũng khá lớn rồi ngồi xuống, cậu ấy quay đầu nhìn về phía Thẩm Điềm: "Bé cưng, cậu đỡ hơn chưa?"

Thẩm Điềm vội vã gấp cuốn vở vào, cười đáp: "Đỡ hơn nhiều rồi."

"Sao cậu lại đi lâu như vậy? Cậu không khỏe hả?" Thẩm Điềm khẽ giọng hỏi.

Cánh tay Tào Lộ gác lên bàn của Chu Thận Chi, nói: "Vừa nãy bụng tớ không khoẻ, đi vệ sinh một chuyến, cậu khoẻ hơn là được rồi."

Thẩm Điềm ừm ừm hai tiếng.

"Có phải cậu ăn cái gì đau bụng rồi không?"

"Không biết nữa, chắc là vậy mà bây giờ tớ đỡ nhiều rồi." Tào Lộ quay người lên lấy sách của mình, nhìn ghế ngồi bên cạnh mình: "Tên mập chết tiệt vẫn chưa về à.

Thẩm Điềm thở phào.

Giọng nói thanh trong của người con trai bên cạnh vang lên: "Cậu không khỏe à?"

Thẩm Điềm nghe thấy cậu lên tiếng, cô lắc đầu, cười nói: "Bây giờ không sao nữa rồi."

Chu Thận Chi nhìn cô.

Ngữ điệu có chút mệt mỏi: "Đưa tay ra đây."

Thẩm Điềm chợt khựng lại, nhìn lên cậu rồi sau đó vươn tay ra. Chu Thận Chi nhìn vào lòng bàn tay trắng đỏ của cô, cậu đặt lên đó một viên kẹo sô-cô-la vỏ ngoài màu vàng nhìn rất bắt mắt.

Thẩm Điềm chớp chớp mắt.

Khoé môi cậu khẽ cong lên: "Mời cậu ăn."

Ngón tay Thẩm Điềm gập lại.

Khắp mặt cô đều bừng đỏ, cô vội thu tầm nhìn lại, ngồi thẳng người lên.

Aaaaa...

Aaaaa...

Aaa...

Cô cảm thấy cả người của mình như đang ở bên trong chiếc bong bóng màu hồng phấn vậy, sao cậu lại thích cô?!

Bất ngờ quá đi!

Quá là bất ngờ luôn!

Cô giơ tay lên nhéo gương mặt tròn trịa của mình.

Giọng nói thanh trong của Chu Thận Chi lại vang lên bên cạnh, ngữ điệu có chút uể oải: "Đừng nhéo nữa, đỏ hết mặt rồi, là thật hết đó."

Thẩm Điềm vội thả tay xuống.

Đôi tai ửng hồng, cô ngẩng đầu nhìn qua thì vừa hay Triệu Tuyên Thành cũng bước vào lớp, thầy  đưa mắt nhìn vào chỗ ngồi đang trống của Trần Vận Lương, đánh vắng cậu ấy.

Sau đó bắt đầu giảng đề cho bọn họ.

Giảng được một nửa thì Trần Vận Lương mới lén lén lút lút trở về, đúng lúc Triệu Tuyên Thành đang bảo bọn họ cùng nhau thảo luận câu hỏi lớn ở cuối, Tào Lộ đá vào ghế Trần Vận Lương một cái.

Trần Vận Lương kêu lên một tiếng, lấy vở rồi lật mở ra, sẵn thế quay người về sau: "Người anh em, câu này lúc trước cậu làm qua rồi nhỉ? Giảng cho tụi tớ nghe với."

Tào Lộ đang định mắng Trần Vận Lương.

Thì cậu ấy làm thế này, haizz, tìm Chu đại ca không phải vừa hay đó sao, thế là cô cũng quay người về sau, cô còn vươn tay ra kéo Thẩm Điềm rồi dùng khẩu hình miệng nói với cô.

"Đứng đầu toàn khóa giảng đề, nghe lẹ kìa."

Thẩm Điềm nghe hiểu được lời cậu ấy nói, gật đầu, tất nhiên là phải nghe rồi, cô nghiêng người qua nhìn người con trai ở bên cạnh mình, cô có hơi khó thở.

Nhìn thấy bọn họ đều đang nhìn qua.

Đôi mày Chu Thận Chi khẽ nhướng lên, cậu dừng xoay bút, mở ra trang đề đó rồi xem câu đề một lúc, nói: "Cho tớ xem cách giải của các cậu trước."

"Nè!" Trần Vận Lương lập tức đẩy qua cho cậu.

Tào Lộ cười gượng: "Cách giải của tớ sai rồi, đại ca xem thử xem."

Câu hỏi này của Thẩm Điềm bị trừ một nửa số điểm, cô do dự một lúc mới đẩy đến trước mặt cậu.

Chu Thận Chi đưa mắt nhìn lên, nhẹ liếc nhìn qua cô, sau đó cầm đề thi của cô lên trước, chăm chú xem.

Tào Lộ hồn nhiên không biết gì.

Trần Vận Lương thì vừa nhìn đã thấy được có gì đó bất thường, không ngờ là lại lấy đề thi của cô đầu tiên, Chu Thận Chi, cậu có ý đồ riêng!

Thẩm Điềm dường như cũng cảm giác được ánh mắt của Trần Vận Lương.

Đôi gò má ửng đỏ.

Cậu cầm bút lên viết viết vẽ vời trên đề thi của cô, giọng nói thanh trong: "Thẩm Điềm, câu đề này nửa phần trên cậu giải rất tốt nhưng nửa sau thì lung tung rồi."

Thẩm Điềm gật đầu.

Khi đó cô tính sai nên muốn làm lại từ đầu nhưng mặc suy nghĩ bị đứt nên cuối cùng viết vừa luôn.

Chu Thận Chi sửa lại câu đề đó cho cô xong.

Cậu ngước mắt nhìn cô: "Cậu xem thêm đi, như vậy có dễ hiểu hơn chưa."

Nhìn vào đôi mắt đào hoa của cậu.

Mắt Thẩm Điềm chớp chớp.

Cậu ấy, vừa nãy đã nói thích cô đấy.

Aaaaa...

Thẩm Điềm mím chặt môi: "Ok."

Cô cầm lấy bài thi, ngồi thẳng người lên, chăm chú nhìn.

Trần Vận Lương bắt gặp được ánh mắt lúc bọn họ nhìn nhau, trong lòng chậc lưỡi vài tiếng. Thẩm Điềm phát hiện ra cậu giải ra giúp cô một lúc mà mạch suy nghĩ lại rõ ràng rồi.

Cô có chút kích động.

Không hổ là cậu.

Giỏi quá đi mất.

Sau đó, cậu cũng sửa lại mạch suy nghĩ cho Tào Lộ và Trần Vận Lương, thầy Triệu Tuyên Thành đi thẳng xuống bàn của bọn họ, cầm bài thi của Chu Thận Chi lên bục giảng.

Giảng cách giải của Chu Thận Chi trước mặt mọi người.

Thẩm Điềm chống tay lên mặt nhìn theo.

Vô cùng ngưỡng mộ.

- -------

Chín giờ rưỡi tối, tan tiết buổi tự học.

Các bạn khác đã thu dọn cặp sách rời khỏi phòng học, Thẩm Điềm trải qua một buổi tối hệt như đang nằm mơ vậy, cô đứng lên thu dọn sách vở. Tào Lộ và Trần Vận Lượng đùa giỡn với nhau một lúc thì cũng xách cặp lên, sau đó khoác vào tay cô, Thẩm Điềm bất giác nhìn qua Chu Thận Chi, Chu Thận Chi xoa xoa cổ, cầm cặp lên bước ra phòng học.

Tào Lộ khoác tay Thẩm Điềm bước ra.

Trần Vận lương đi nhanh hơn vài bước, đi ở bên cạnh cậu, mỉm cười nói về bóng rổ với cậu.

Thẩm Điềm và Tào Lộ đi ở phía sau bọn họ, Thẩm Điềm nhìn bóng người cao ráo ở trước mặt, ngón tay thon dài đang đặt ở trên cổ, đôi lúc chạm nhẹ lên da mình.

Thẩm Điềm sờ vào viên sô-cô-la trong túi áo khoác đồng phục.

Cô vẫn chưa ăn nữa.

Cơn gió mùa đêm của mùa hè vào giờ này khá lạnh, thổi mái tóc của học sinh bay rối lên, chiếc xe buýt của trường dừng lại ở trước cổng trường đợi họ. Thẩm Điềm nhìn Chu Thận Chi và Trần Vận Lương đi về phía chiếc xe của trường.

Cô chớp chớp mắt nhìn theo.

Tào Lộ nói tạm biệt với cô.

Thẩm Điềm mới sực tỉnh, mỉm cười vẫy tay với cậu ấy: "Chạy xe đạp chậm thôi."

Tào Lộ giơ tay lên "ok".

Sau đó đạp xe đạp của mình rời đi.

Thẩm Điềm đút hai tay vào trong túi áo khoác, chuẩn bị về nhà. Lúc này chiếc xe của trường chạy đi, cô cũng đưa mắt nhìn theo chiếc xe đó nhưng lại nhìn thấy ở trạm xe buýt có Chu Thận Chi đang đứng tựa lưng ở đó, cậu khoanh tay lại, uể oải nhìn cô, ánh đèn đường rực rỡ trong đêm, chiếu xuống gương mặt cậu, đôi mắt đào hoa của cậu khẽ nhướng lên, khóe môi cũng cong lên.

"Thẩm Điềm, qua đây."

Tim của Thẩm Điềm cứ đập nhanh không ngừng.

Cô nắm chặt viên kẹo sô-cô-la trong túi, chỉ do dự một giây thôi thì đã nhanh chóng chạy về phía cậu.

Mười bảy năm nay.

Ngay khoảnh khắc này nhịp tim của cô là đập nhanh nhất, giây phút này như đang cho cô trải nghiệm được một cảm giác rất mới.

Cô chạy đến trước mặt cậu, thở gấp rồi đứng thẳng người: "Sao cậu không đi lên xe buýt vậy?"

Chu Thận Chi chăm chú ngắm nhìn cô.

Cậu khẽ giọng đáp: "Kẹo sô-cô-la cậu đã ăn chưa?"

Thẩm Điềm lắc đầu.

Cô lấy viên kẹo đó từ trong túi áo khoác, xòe tay ra đưa cho cậu xem.

Chu Thận Chi đưa tay lên cầm lấy viên kẹo sô-cô-la đó, xé vở của nó ra: "Không ăn thì sẽ tan ra đó."

Cậu xé vỏ kẹo ra xong thì đưa nó đút đến miệng cô.

Tim Thẩm Điềm lúc này đập nhanh hơn cả.

Đưa mắt nhìn cậu dưới ánh đèn đường, sau đó há miệng ăn viên kẹo ở trên tay cậu.

Cơn gió thổi qua.

Thổi nhịp tim cô loạn nhịp.

Hình như cô yêu sớm mất rồi!

Aaa...

"Ngon chứ?" Chu Thận Chi vo vỏ của viên kẹo lại, mỉm cười nhìn cô.

Thẩm Điềm cắn nát viên kẹo trong miệng, rôm rốp, hai má phồng lên, cô gật đầu: "Ngon, ngọt lắm luôn."

Giọng nói Chu Thận Chi thanh trong: "Ngày mai mang cho cậu nữa nha."

Hàng mi Thẩm Điềm khẽ chớp.

Cô đỏ mặt, nhỏ tiếng ừm đáp một câu.

Sau đó, cô mới nhớ ra gì đó: "Cậu không đi xe buýt về, vậy chút nữa sao cậu về nhà được?"

Chu Thận Chi huơ huơ chiếc điện thoại trong tay: "Gọi xe taxi là được mà."

Thẩm Điềm ồ một tiếng.

Cô nuốt viên kẹo sô-cô-la đó xuống, cảm nhận vị ngọt mà nó mang lại, cô do dự một lúc, hỏi cậu: "Sao đột nhiên cậu ở lại vậy?"

Cô hỏi xong.

Con tim bỗng hoang mang.

Chu Thận Chi ngước mắt nhìn cô: "Muốn nhìn cậu đấy."

Hơi thở Thẩm Điềm ngừng lại.

Cứu tôi...

Aaaaa...

Cậu nhìn ra siêu thị ở cách đó không xa rồi lại nhìn về cô: "Được rồi, tớ nhìn xong rồi cậu về nhà đi."

Thẩm Điềm quay đầu nhìn về phía siêu thị của mình.

Bảng hiệu của siêu thị Ngọt ngào rất sáng, mùa hè có rất nhiều người đến mua dưa hấu. Lúc này trước cửa siêu thị vẫn còn không ít người ngồi trước đó đánh bài. Bóng hình Trịnh Tú Vân và Thẩm Xương Minh vừa lướt qua đưa dưa hấu cho bọn họ, cũng thu tiền, có thể lắm lúc cũng sẽ đưa mắt nhìn về phía này. Thẩm Điềm lên trước đẩy cánh tay của cậu.

Đẩy cậu đứng ở trước trạm xe buýt thì cô buông tay, nhìn ra quốc lộ, nói: "Tớ đợi xe với cậu, bây giờ bắt xe đi, Chu Thận Chi."

Chu Thận Chi đứng bên cạnh cậu.

Ngoảnh đầu nhìn cô.

Cô cũng ngẩng đầu nhìn cậu, sau đó nhìn đi nơi khác, cô đưa mắt dán vào dòng xe tấp nập, lẩm bẩm nói: "Bắt xe nhanh đi mà!"

Khoé môi Chu Thận chi khẽ cong lên, cậu ừm đáp lời, đặt tay vào trong túi quần chăm chăm nhìn dòng xe tấp nập người qua, ánh đèn màu cam và vàng thay nhau bật lên.

Mất một lúc lâu, có một chiếc taxi trống chạy về phía này, Thẩm điềm gọi cậu một tiếng, Chu Thận Chi giơ tay lên, bắt xe, chiếc taxi chầm chậm chạy vào đây, dừng lại.

Chu Thận Chi mở cửa xe ra, ngước mắt nhìn cô: "Cậu về đi."

Thẩm Điềm siết quai cặp, ừm ừm hai tiếng, quả anh đào trên búi tóc động đậy, cô mặc trên người bộ đồng phục, thuần khiết mà xinh đẹp.

Chu Thận Chi chăm chú nhìn cô một lúc.

"Tớ đi đây."

"Ừm." Thẩm Điềm lại ừm đáp.

Chu Thận Chi khom người bước vào xe, tựa lưng vào ghế, hạ kính xe xuống, siết chặt điện thoại nghiêng mặt nhìn cô.

Đôi mắt Thẩm Điềm cong cong.

Trong lòng ngọt ngào hệt như đã ăn hẳn một cân kẹo vậy.

Chỉ là rất ngọt.

Vô cùng ngọt.

Người mà cô thích, cũng thích cô.

Quá ngọt luôn đấy.

Chiếc taxi khởi động rồi chạy đi.

Cậu mệt mỏi gác tay lên kính xe, hối thúc cô: "Mau về đi!"

Thẩm Điềm mỉm cười: "Ok! Đi ngay đây!"

Giọng nói mềm mại của cô truyền đến tai cậu, Chu Thận Chi siết chặt điện thoại, cậu ngoảnh đầu nhìn cô, ngắm nhìn theo đôi gò má trong sáng xinh đẹp của cô. Thẩm Điềm nhìn thấy chiếc xe đã đi xa mới đi về phía siêu thị.

Cô ngân nga hát.

Bước vào siêu thị, Trịnh Tú Vân nhìn cô một lúc, giữ cô lại, gỡ cặp ra cho cô.

"Đi ăn khuya đi."

Cô mới sực tỉnh, cười nói: "Dạ mẹ."

Sau đó thì chạy đi ăn khuya.

Ăn khuya xong thì cô lên lầu tắm rửa và viết trong cuốn nhật ký rằng.

Cậu ấy nói cậu ấy thích tớ.

Aaaaa...

Tớ, Thẩm Điềm cũng rất thích Chu Thận Chi!

- -------

Niềm vui sướng này được duy trì đến cả buổi sáng hôm sau, Thẩm Điềm tắm rửa xong thì bước ra, cô lấy ra một quyển vở cũ từ bên trong cặp, nhìn ngắm dòng chữ mà cậu viết.

Lá phong mùa thu năm nay, chúng ta cùng nhau ngắm, có được không?

Cô mím môi cười thầm.

Là thật đó!

Cô búi tóc lên gọn gàng,
bỏ sách vở vào trong cặp, đeo lên lưng và xuống lầu. Ăn xong bữa sáng, cô cầm theo sữa tươi bước ra khỏi nhà, chào đón ánh nắng, cô bỗng chợt nhìn thấy cậu bước xuống từ xe buýt của trường.

Cậu gỡ tay nghe ra, đặt tay lên cổ mình rồi đi về phía này.

Thầm Điềm siết chặt hộp sữa tươi trong tay, còn vô thức đưa hộp sữa giấu ra sau lưng nữa. Sau đó hai người họ bất giác đi về phía nhau. Chu Thận Chi đưa chiếc túi trên tay cho cô.

Thẩm Điềm chợt khựng lại, nhìn cậu: "Đây là gì vậy?"

Cậu đặt một tay vào trong túi quần: "Sữa tớ mang cho cậu."

Tim Thẩm Điềm đập nhanh không ngừng.

Cô khụ ho một tiếng, sau khi bước vào trường cô lén lúc mang hộp sữa vừa uống được kha khá vứt vào thùng rác, tiếp đó thì cúi đầu mở lấy hộp sữa ở bên trong túi.

Là thương hiệu sữa mà cậu ấy thường hay uống.

Cũng là loại sữa cô vừa mới uống.

Cô đỏ mặt, khụ ho một tiếng, quyết định nói thật với cậu. "Chu Thận Chi."

Người con trai đó đang đi bên cạnh cô, uể oải ừm đáp một tiếng.

Thẩm Điềm nói: "Tớ cũng uống loại sữa này nè."

Chu Thận Chi nghe vậy, ngoảnh đầu nhìn cô: "Uống ngon không?"

Thẩm Điềm lập tức gật đầu.

"Ngon lắm luôn!"

Trong ánh mắt cậu hiện lên nét cười: "Vậy tốt, sau này đi học tớ sẽ mang cho cậu uống."

Thẩm Điềm chớp mắt.

Đỏ bừng mặt, cô nói: "Thế tớ mang gì cho cậu."

Cậu nhìn cô một lúc, đáp: "Cậu mang theo chính mình lên là được."

Mặt Thẩm Điềm càng đỏ lên hơn.

Aaaaa...

Hai người họ đi cùng với nhau, cô uống sữa tươi, cậu thì cho tay vào túi quần còn một tay giữ lấy quai cặp đi bên cạnh cô. Đôi lúc sẽ đợi cô cùng nhau đi lên cầu thang, học sinh quá đông, cậu bị rớt lại phía sau bèn giơ tay lên gác trên tay vịn cầu thang, cô thì cắn ống hút và quay đầu lại nhìn cậu.

Khoảng cách rất gần nhau.

Ngay cả mùi thơm trên người của nhau đều có thể ngửi được.

Thẩm Điềm nhìn thấy cậu vẫn còn ở đó, vẫn chưa bị biển người tách ra bèn đỏ tai thu tầm nhìn về, tiếp tục cắn ống hút, cô nói: "Loại sữa này có còn hương nào khác không ha?"

Chu Thận Chi với giọng nói thanh trong trả lời cô: "Có, vẫn còn loại ngọt và loại tiệt trùng."

"Ồ ồ."

Thẩm Điềm nói tiếp: "Tớ thấy loại yến mạch uống ngon hơn chút."

Trong tay cô đang cầm chính là loại yến mạch.

Chu Thận Chi mỉm cười ừm đáp một tiếng.

Trở lại lớp học.

Tào Lộ nói cậu ấy đói rồi, Thẩm Điềm bèn lấy bánh mì trong cặp ra chuẩn bị đưa cho cậu ấy. Trần Vận Lương đã chạy vào, thở hổn hển ngồi xuống, cậu ấy đưa mắt nhìn Thẩm Điềm rồi nhìn Chu Thận Chi: "Buổi sáng cũng không gọi tớ luôn."

Chu Thận Chi ngả lưng ra sau, lật sách ra và nói: "Tớ lười kêu đấy."

Trần Vận Lương nheo mắt.

Cậu ấy chán nản ngồi lại vào chỗ.

Trần Vận Lương ngồi chiếc xe Van của nhà mình đến đây, rất xa. Tối hôm qua về nhà cậu còn gọi điện thoại với nữa thần của cậu ấy nữa, trong điện thoại nữ thần của cậu ấy khóc rất nhiều nên cậu ấy mới thức dậy trễ.

Tào Lộ ăn bánh mình xong thì liếc mắt nhìn Trần Vận Lương.

Còn đạp vào ghế cậu ấy một cái.

Trần Vận Lương kêu lên một tiếng: "Cậu làm cái gì đấy."

Tào Lộ cười khoái chí: "Có làm gì đây, ăn hiếp cậu chứ gì."

Trần Vận Lương nheo mắt: "Tớ bóp chết cậu giờ, có tin không."

"Ngon đến đây."

Hai người họ lại bắt đầu giỡn với nhau, bàn của Thẩm Điềm rung lắc tận mấy lần, cô nhanh chóng uống hết sữa để tránh đụng đổ ra ngoài. Tần Mạch vừa bước vào lớp chợt nhìn thấy hộp sữa mà Thẩm Điềm đang cầm trên tay, sắc mặt cậu ta có chút thay đổi, sau đó cậu ta thấy Thẩm Điềm sau khi uống hết sữa thì Chu Thận Chi bèn đứng dậy tiện tay vứt giùm hộp sữa cho cô.

Tần Mạch ngơ ngác tại chỗ một lúc.

Vào năm lớp 10.

Cậu đã chủ động trò chuyện với cô gái này.

Lớp 12, cô gái này lại thi vào lớp của bọn họ, còn cậu thì rõ ràng là rất bất ổn.

Đôi mắt Tần Mạch đỏ ửng.

Thẩm Điềm kêu lên một tiếng "ê", cô bảo Trần Vận Lương đừng đụng va vào bàn, vừa ngước mắt nhìn lên thì thấy ánh mắt của Tần Mạch, cô sững người mất một lúc, Tần Mạch chợt thu tầm mắt lại và cắn răng ngồi xuống, để lại phía sau là Thẩm Điềm với mái tóc đuôi ngựa dài. Thẩm Điềm bỗng khựng lại, cô gái vừa nãy hình như khóc rồi thì phải.

Có điều chuyện đó chẳng liên quan gì đến cô nên rất nhanh sau đó Thẩm Điềm cũng quên nó đi.

Tiết học hôm nay được sắp rất kín.

Giáo viên sẽ không vì bọn họ đến lớp sớm mà bỏ qua cho họ, ngược lại bầu không khí còn tù túng hơn, Thẩm Điềm cũng đã cảm nhận được sự cạnh tranh khốc liệt của lớp chuyên. Mọi người ngoài học ra thì vẫn chỉ có học. Thẩm Điềm làm đề, vừa nhìn đã thấy đau đầu, không hiểu gì hết á, cô kéo một tờ giấy qua rồi không ngừng giải ở trên đó.

Chu Thận Chi chống tay lên mặt, xoay bút nhìn cô.

Chốc sau, ngón tay thon dài của cậu giữ lấy tờ giấy đó của cô, kéo qua phía cậu, ngữ khí chậm rãi: "Qua đây, tớ chỉ cậu."

Thẩm Điềm chợt khựng lại.

Sau đó cô đỏ mắt, nhích người sang đó, ghé vào gần hơn để nhìn.

Trần Vận Lương cầm sách lên chuẩn bị quay đầu hỏi Chu Thận Chi, vừa quay lại thì thấy cậu đã giảng đề cho Thẩm Điềm mất rồi, đôi mắt của cậu luôn nhìn chăm chú vào Thẩm Điềm.

Ánh mắt đó tuyệt đối không bình thường.

Trần Vận Lương sững lại chốc lát.

Mé.

Người anh em đó của cậu lớp 12 nhất định sẽ yêu sớm cho xem!

Trời ơi!

Cậu ấy đã quyết tâm rằng hôm nay sau khi tan học sẽ tìm Chu Thận Chi nói chuyện rõ ràng. Nhưng tiết tự học buổi tối, Trần Vận Lương bị nữ thần gọi đi mất, bụng của Tào Lộ vẫn không được khoẻ, không thể học tiết tự học và cậu ấy cũng được ba mình đưa đến bệnh viện khám bệnh rồi.

Thế nên là.

Tiết tự học buổi tối, chỗ ngồi trước mặt Thẩm Điềm và Chu Thận Chi trở nên vắng vẻ.

Học xong tiết tự học, Thẩm Điềm thu dọn sách vở, các bạn ở trong lớp lần lượt đi về. Thẩm Điềm cũng xách theo cặp bước ra khỏi lớp thì chợt nhìn thấy Chu Thận Chi đang đặt tay vào túi quần, tựa lưng lên tường đợi cô.

Ánh đèn con đường hành lang u tối.

Con tim của Thẩm Điềm lại đập nhanh hơn, cô chớp chớp mắt: "Cậu đợi tớ à?"

Chu Thận Chi đứng thẳng người lên: "Chứ không thì đợi ai đây?"

Sau đó, cậu bước xuống bậc thang còn Thẩm Điềm thì hạnh phúc bước đi bên cạnh cậu, hai người họ đi ngang nhau, đôi lúc đồng phục của cô sẽ chạm vào đồng phục của cậu.

Cầu thang cũng rất u tối.

Thẩm Điềm cảm thấy cô có thể nghe thấy cả nhịp đập của chính con tim mình.

Cô sợ cậu cũng sẽ nghe thấy.

Bước ra khuôn viên trường, học sinh học tiết tự học tối hôm nay hình như ít hơn một chút, không ngờ chiếc xe buýt của trường vẫn chưa đến, Thẩm Điềm ngơ ngác, cô nói: "Ủa, xe buýt đâu nhỉ?"

Chu Thận Chi đi về phía trạm xe buýt, đáp: "Thỉnh thoảng sẽ đến trễ, khoảng chín giờ bốn mươi phút chắc đến."

Thẩm Điềm ồ lên một tiếng.

Cậu đưa mắt nhìn cô: "Cậu đi về đi."

Thẩm Điềm cười tít mắt đi đến bên cạnh cậu: "Tớ đợi chung với cậu."

Cậu im lặng nhìn cô một lúc, cười nói: "Được."

Sau đó, hai người họ lại đứng ở trạm xe buýt cùng nhau hệt như tối hôm qua, Thẩm Điềm liếc mắt nhìn thấy có chỗ ngồi, cô bèn khều tay áo cậu: "Ngồi đi, ngồi xuống đợi."

Chu Thận Chi khẽ nhướng mày, bị cô kéo sang đó, ngồi xuống trên một trụ đá nhỏ.

Thẩm Điềm ngồi xuống xong thì loay hoay qua lại, ngó đầu nhìn ra đường.

Bởi vì nhà cô cách trường rất gần, ba năm cấp hai và hai năm cấp ba cô chưa bao giờ phải ngồi xe buýt nên không biết cảm giác ngồi xe buýt là thế nào.

Cô cũng rất tò mò.

Cô mỉm cười nhìn về phía Chu Thận Chi.

Chu Thận Chi cụp mi xem tin nhắn của bà nội xong thì vừa ngước mắt đã trông thấy cô đang nhìn cậu, đôi mày cong cong, trong đôi mắt tựa như có ánh sao vậy.

Tim của cậu cũng đập rất nhanh.

Cậu buông điện thoại xuống, tay còn lại gác lên đầu gối.

Thẩm Điềm nhìn vào mắt cậu, đỏ bừng mặt, cô ngó đầu nhìn ra ngoài, lẩm bẩm nói: "Từ đây đến nhà cậu có xa không?"

Chu Thận Chi xoay xoay điện thoại trong tay, đáp: "Không xa, nửa tiếng là đến."

Thẩm Điềm "ờ" lên một tiếng.

"Cũng khá xa đấy."

Ngữ điệu của cậu mệt mỏi: "Không thể so với cậu được."

Thẩm Điềm thu tầm mắt mình về, mỉm cười nhìn cậu, nghiêng đầu nói: "Ngưỡng mộ không?"

Trông cô thế này rất đáng yêu.

Chu Thận Chi gật đầu, gương mặt nghiêm túc trả lời: "Ngưỡng mộ."

Thẩm Điềm cười hí hửng, ngay lúc này cô đã nhìn thấy bóng chiếc xe buýt thấp thoáng, cô kích động ngó đầu ngả người ra trước: "Hình như xe đến rồi kìa, Chu Thận Chi..."

Cô đứng dậy, muốn vẫy tay.

Chu Thận Chi chợt nắm lấy tay cô, kéo cô trở lại: "Không phải xe của mình đâu."

"Ủa, hình như..."

Cô sực bừng tỉnh.

Mới nhìn thấy ngón tay của cô đang được cậu nắm chặt.

Thẩm Điềm đứng ở đấy gương mặt đỏ bừng cụp mi nhìn cậu.

Chu Thận Chi mới kịp phản ứng, cậu ngước mắt lên cũng nhìn cô nhưng cậu vẫn chưa buông ra mà siết lấy ngón tay cô hơn, sau đó nắm lấy bàn tay của cô, giữ chặt.

Cơn gió nhẹ khẽ thổi đến.

Dưới ánh đèn đường rực rỡ và đèn xe đủ mọi màu sắc.

Cậu trai đó nắm lấy tay của cô gái.

Khung cảnh đó hệt như được dừng lại.

- ------

[Tác giả có điều muốn nói]

Úi chà, khung cảnh này tươi đẹp thật đấy!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện