Thình thịch...
Âm thanh của nhịp tim lại tăng nhanh. Thẩm Điềm cảm thấy khoảnh khắc này hệt như được pháo hoa rực rỡ sắc màu bao vây lấy, cô nhìn lên gương mặt điển trai của người con trai đó.
Vù một tiếng.
Chiếc xe buýt của Trung học 3 chạy qua người cô, làn gió thổi tóc cô rối tung. Giọng nói Chu Thận Chi rõ ràng vang lên, hỏi cô: "Cậu có Q/Q không?"
Thẩm Điềm cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều.
Cô mặc cho cậu nắm tay mình, cô gật đầu: "Có."
"Nói với tớ đi, về tớ sẽ kết bạn với cậu." Cậu cầm điện thoại lên: "Nói đi."
Thẩm Điềm đỏ mặt, nói ra số ID Q/Q của cô, đầu ngón tay thon dài của Chu Thận Chi ấn trên bàn phím, nhập số Q/Q của cô vào, Thẩm Điềm mím môi, nói: "Cậu về nhớ kết bạn đấy!"
Chu Thận Chi ngước mắt nhìn, ngữ điệu có chút mệt mỏi: "Yên tâm."
Thẩm Điềm vì sự hấp tấp của bản thân mà đỏ mặt hơn.
Cô có chút ngại ngùng.
Lúc này, chiếc xe buýt cuối cùng cũng đến, chầm chậm dừng lại ở trạm xe buýt, két một tiếng, cánh cửa xe được mở ra, những học sinh còn sót lại ở trạm xe buýt đều lần lượt bước lên, có một số gương mặt đã vô cùng buồn ngủ rồi, có một số vẫn còn cầm sách trên tay, có người thì lén liếc nhìn Chu Thận Chi và Thẩm Điềm. Chu Thận Chi bèn đứng dậy, lợi dụng chiều cao của mình để chắn đi tầm nhìn của bọn họ.
Thẩm Điềm ngước mắt nhìn cô.
Chu Thận Chi cụp mi và nói: "Tớ đi đây."
Thẩm Điềm gật đầu.
"Được."
Chu Thận Chi lấy ra một viên kẹo từ túi áo khoác bên ngoài của cậu, cậu nắm tay cô lên rồi nhét vào lòng bàn tay cô: "Mang cho cậu đó, lúc sáng quên mất đưa cho cậu."
Thẩm Điềm cúi đầu nhìn.
Lại là viên kẹo sô-cô-la màu vàng đó nữa.
Trái tim cô như được đắm chìm trong sự ngọt ngào.
Chu Thận Chi buông cô ra, nghiêng người đi lên bậc thềm của chiếc xe buýt, Thẩm Điềm nắm chặt viên kẹp đứng ở trạm xe nhìn theo cậu. Cậu cúi đầu né tay vịn xe ở phía trên, đeo tai nghe vào và đưa mắt nhìn về phía cô.
Cậu như dùng ánh mắt để nói rằng.
Về đi.
Thẩm Điềm đút hai tay vào trong túi áo khoác của bộ đồng phục, yên lặng nhìn cậu.
Cậu ngồi ở ở hàng ghế cuối cùng, chiếc rèm cửa bị kéo qua một bên, cậu đưa mắt nhìn.
Thẩm Điềm vẫy tay với cậu.
Cậu uể oải giơ tay lên và vẫy tay lại với cô.
Cậu cũng rất đáng yêu.
Thẩm Điềm mỉm cười đôi mày cong cong.
Chiếc xe khởi động rồi chạy đi. Thẩm Điềm cũng xoay người theo hướng xe chạy đi, tiễn chiếc xe rời đi cô ở đây thì bật cười hí hửng, quay lưng trở về nhà. Viên kẹo sô-cô-la bên trong túi áo mang theo hơi ấm của cậu, Thẩm Điềm bước chân vào siêu thị, có một người khác gọi rằng muốn mua dưa hấu, Thẩm Điềm tung tăng quay người đi đến phía tủ lạnh, kéo ra lấy dưa hấu cho đối phương.
Trịnh Tú Vân ở quầy thu ngân nhìn thấy cô như vậy.
Nheo mắt.
Cô con gái của bà lúc này rất vui vẻ luôn.
Thẩm Điềm thu tiền rồi trở về quầy thu ngân, đặt xuống bàn, cô nói: "Mẹ ơi, tối hôm nay con không ăn khuya nữa."
"Ba con nấu rồi, ít nhiều gì cũng phải ăn." Trịnh Tú Vân lấy tiền qua rồi bỏ vào ngăn tủ, Thẩm Điềm khựng lại, thở dài nói: "Cũng được ạ, vậy con đi vào ăn đây.”
Trịnh Tú Vân liếc nhìn cô: "Đi đi."
Thẩm Điềm mỉm cười, xoay người đi vào trong ăn khuya.
Ăn khuya xong, cô đi lên lầu. Chuyện đầu tiên mà cô làm chính là mở máy tính ra, đăng nhập vào Q/Q, cậu vẫn chưa kết bạn với cô, Thẩm Điềm đi tắm rửa trước, tắm xong thì lau khô đầu tóc và ngồi xuống.
Vừa đưa mắt nhìn.
Q/Q của cô chợt hiện lên thông báo.
Tim Thẩm Điềm thình thịch đập mãi, cô mở ra.
Sz đã gửi cho bạn lời mời kết bạn.
Aaaaa...
Cô nhanh chóng nhấn chấp nhận.
Ảnh đại diện của cậu là một chú mèo màu trắng, hơn nữa trên ngón út của cậu còn có một chiếc nhẫn màu đen nữa. Tối hôm nay khi cậu nắm tay cô, cô cũng có chạm vào chiếc nhẫn đó.
Thẩm Điềm cười tít mắt nhìn chú mèo đó.
Đôi mắt của chú mèo là màu vàng giống với vỏ của viên sô-cô-la cậu tặng cô.
Ở đầu bên kia.
Chu Thận Chi đang lau tóc tựa lưng lên đầu giường, nhấn vào ảnh đại diện của cô.
Ảnh đại diện của cô là bóng người kéo dài bên dưới ánh đèn đường, cô còn giơ tay lên tạo dáng "yeah" và nghiêng đầu.
Khoé môi cậu cong lên.
Hỏi cô.
Sz: Ảnh đại diện là cậu sao?
Thẩm Điềm ở bên đây đang lướt trên tường QQ của cậu, trên đó chỉ có đúng một chú mèo. Sau đó đột nhiên cậu gửi tin nhắn đến, tim Thẩm Điềm hẫng một nhịp, cô liếc nhìn rồi đánh máy trả lời cậu.
Điềm Điềm nè: Ừm ừm.
Sz: Rất đáng yêu.
Thẩm Điềm đỏ mặt.
Cậu ấy thật khéo ăn nói!
Aaaaa...
Điềm Điềm nè: Mèo của nhà cậu rất dễ thương, đôi mắt màu vàng của nó giống hệt mặt trời.
Sz: Nó tên là Béo Ú.
Điềm Điềm nè: Béo Ú hả, cái tên cũng rất dễ thương!
Sz: Cậu dễ thương hơn.
Aaaaa...
Thẩm Điềm sắp phát điên lên rồi.
Ngay lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
Trịnh Tú Vân ở bên ngoài cửa hỏi thăm cô đang làm gì.
Thẩm Điềm hồi hộp chết mất, cô lập tức soạn tin.
Điềm Điềm nè: Tớ phải đi ngủ đây, cậu cũng ngủ sớm nha, Chu Thận Chi.
Sz: Được, ngủ ngon.
Điềm Điềm nè: Ngủ ngon!
Sau đó cô nhanh chóng thoát khỏi Q/Q, tắt máy tính đi, rồi bò lên trên giường nói vọng ra cửa: "Mẹ ơi, con chuẩn bị ngủ rồi ạ, con vừa sấy tóc xong."
Nghe thấy cô trả lời, Trịnh Tú Vân mở cửa vào một tiếng "cạch".
Thẩm Điềm bị kéo chăn lên chỉ để lộ ra đôi mắt của cô.
Trịnh Tú Vân đi qua đó, kéo chăn lên cho cô rồi bà đưa tay vuốt tóc cô xem cô đã sấy tóc khô hay chưa. Hàng mi Thẩm Điềm khẽ run lên, chớp chớp mắt, Trịnh Tú Vân đứng thẳng người: "Ngủ đi, mẹ tắt đèn giúp con."
Thẩm Điềm ừm ừm đáp hai tiếng, sau đó nhắm mắt lại.
Trịnh Tú Vân nhìn thấy cô đã nhắm mắt, mới quay lưng rời đi, sẵn tay tắt đèn đi.
- -------
Viên kẹo sô-cô-la đó Thẩm Điềm bỏ nó vào trong túi áo khoác đồng phục. Hôm sau thức dậy, cô đưa tay sờ vào nó, sau đó thì cười tít mắt bước ra ngoài, lần này cô không mang theo sữa nữa. Thẩm Xương Minh luộc bánh chẻo cho cô, cô cầm nó trên tay rồi lấy theo đôi đũa xài một lần, cô đưa mắt nhìn về phía trạm xe buýt.
Chu Thận Chi bước xuống xe bên dưới ánh nắng chiếu xuống, trong tay cậu cầm theo một chiếc túi, trên tay cậu đeo tai nghe, dáng vẻ có chút uể oải đi về phía cô. Thẩm Điềm đỏ mặt đi đến bên cạnh cậu, cô cắn một cái bánh chẻo, Chu Thận Chi lấy sữa ra cắm ống hút vào cho cô, đưa đến miệng của cô một cách rất tự nhiên.
Thẩm Điềm cắn ống hút, uống một ngụm, cô hỏi: "Cậu ăn sáng chưa?"
Chu Thận Chi gật đầu: "Ăn rồi."
Cậu liếc nhìn bánh chẻo ở trong tay cô: "Người nhà cậu làm hả?"
Thẩm Điềm gật đầu.
"Ừm ừm, ba tớ làm đấy, ngon lắm."
Chu Thận Chi đặt một tay vào trong túi quần, ừm đáp một tiếng, một tay cầm hộp sữa để có thể đút cho cô bất cứ lúc nào, hai người họ cùng nhau bước vào trong trường học. Cổ áo đồng phục của Chu Thận Chi hở ra bị cờ đỏ bắt được, Thẩm Điềm cầm hộp bánh chẻo đứng ở bên cạnh cậu, nhìn cậu cài cúc áo vào.
Cậu khẽ ngẩng cằm lên.
Đầu ngón tay thon dài cài cúc áo lại.
Sáng tinh mơ, cơ thể cậu tắm trong ánh nắng, nét mặt của người con trai đó tuấn tú, yết hầu rõ nét. Thẩm Điềm nhìn một lúc thì đỏ mặt, nhịp tim đập lên không ngừng, một người con trai như vậy đã nói rằng cậu thích cô!
Aaaaa...
Điên mất.
Sau khi cài xong cúc áo, hai người họ tiếp tục đi vào trong, bánh chẻo lấy có hơi nhiều mà Thẩm Điềm thì đã no, còn sót lại một cái cuối cùng, cô vốn định vứt đi nhưng không hiểu sao lại do dự một lúc bèn ngước mắt nhìn cậu: "Chu Thận Chi."
Chu Thận Chi cụp mi: "Hử?"
Thẩm Điềm gắp bánh chẻo lên: "Tớ ăn không nổi nữa, cậu có muốn thử tay nghề của ba tớ không?"
Lúc này, hai người họ đang đứng bên dưới tán cây, có rất nhiều học sinh đi xuyên qua bên cạnh họ, Chu Thận Chi nhìn cô chốc lát và rồi cậu cúi đầu cắn lấy miếng bánh chẻo đó.
Khi cậu cúi đầu khoảng cách của hai người cũng trở nên gần hơn rất nhiều, nhịp thở Thẩm Điềm như chợt ngừng lại, cô nhìn người con trai đó nhai bánh chẻo trong miệng rồi đứng thẳng người lên, chiếc cằm với đường nét rõ ràng, cơ hàm rắn chắc.
Thẩm Điềm mang đôi đũa cùng với chiếc túi dùng một lần vứt đi.
Cô nhìn về phía cậu.
"Ngon không?"
Chu Thận Chi gật đầu: "Ngon lắm."
Tim Thẩm Điềm lại cứ đập lên thình thịch, trong không khí vẫn thoang thoảng mùi hoa quế của cậu. Hai người họ bước lên cầu thang, chợt phía sau vang lên tiếng gọi của Tào Lộ và Trần Vận Lương.
Thẩm Điềm quay người lại, cánh tay bị Tào Lộ khoác lấy.
Cô ngoảnh đầu hỏi: "Bụng của cậu sao rồi?"
Tào Lộ thở dài trả lời: "Viêm dạ dày, sau này ăn uống phải chú ý một chút."
Thẩm Điềm ừm đáp một tiếng: "Vậy đúng là phải chú ý rồi đấy."
Trần Vận Lương khoác tay lên vai Chu Thận Chi, nhìn thấy hộp sữa trong tay cậu: "Cậu uống đấy à?"
Ngữ khí Chu Thận Chi qua loa.
"Không phải, cậu ấy uống."
Trần Vận Lương trố mắt kinh ngạc.
"..."
Hai con người này phát triển có nhanh quá rồi không.
Cậu ấy đang khoác tay lên vai Chu Thận Chi bước lùi về sau, khẽ giọng nói: "Hai người đang có chuyện gì à?"
Chu Thận Chi liếc nhìn cậu ấy: "Tớ thích cậu ấy, có vấn đề gì không?"
Trần Vận Lương: "..."
...
Không có.
Cậu đỉnh nhất ạ.
Chuyện này về căn bản là không cần phải hỏi, cậu ấy đã trực tiếp thừa nhận mất rồi!
Ở phía trước, Tào Lộ vẫn còn đang xoa bụng bảo rằng tối hôm qua đến bệnh viện truyền nước biển, mu bàn tay sưng tấy cả lên, Thẩm Điềm vừa liếc mắt nhìn bèn dùng tay xoa lên cho cậu ấy, nói: "Sau này khi truyền nước xong thì có thể chườm nóng một chút, như vậy thì nó sẽ không sưng nữa."
Tào Lộ ừm ừm vài tiếng.
Cậu ấy nói tiếp, bảo rằng ba mẹ mình rất thường hay cãi nhau, cậu ấy đang có một dự cảm không tốt cho mấy.
Thẩm Điềm vừa nghe vậy cũng rất lo lắng, giơ tay ra ôm chầm lấy cậu ấy.
Sau đó, bốn người hai trước hai sau bước vào lớp học.
- ------
Tháng tám bọn họ đi học trước nhưng đầu tháng chín mới khai giảng, học sinh lớp 10, lớp 11 và cấp hai cũng đều đã đi học trở lại, thế nên lực lượng cũng trở nên hùng hậu hơn. Việc học tập ở lớp chuyên rất bận rộn, các bạn nam thi thoảng sẽ đi đánh bóng rổ, Thẩm Điềm và Tào Lộ thì ở lan can nhìn bọn họ, hoặc là sẽ đến khán đài xem.
Trần Ấp đến gọi Chu Thận Chi đi vài lần, nói là đánh ở ngoài trường.
Chu Thận Chi đưa mắt nhìn Thẩm Điềm đang ở trên khán đài rồi từ chối.
Cô ấy ở đâu.
Thì cậu cũng chỉ muốn đánh ở trước mặt cô mà thôi.
Có một buổi tối hôm nọ, có một chiếc xe phân khối lớn đậu lại ở trước cổng trường, Giang Cạnh Dã tay kẹp điếu thuốc dựa nửa người vào đầu xe, cầm điện thoại lên gọi cho Chu Thận Chi.
Thẩm Điềm và Chu Thận Chi đang vừa hay đi về phía cổng trường.
Thì nghe thấy cậu bắt máy.
Cậu ung dung từ chối nhưng giây sau Thẩm Điềm đã nhìn thấy Giang Cạnh Dã với dáng vẻ cao ráo kiêu ngạo và chiếc xe phân khối lớn đậu ở cổng trường, cô rất bất ngờ.
Không ngờ rằng cậu quen biết với trùm trường của Trung học 12.
Chu Thận Chi gác máy, Thẩm Điềm ngơ ngác sững sờ nói: "Cậu quen cậu ta sao?"
Chu Thận Chi xoay chiếc điện thoại trong tay, cậu nhìn cô: "Ừm."
Thẩm Điềm "ồ" lên một tiếng.
"Nghe bảo cậu ta rất hung dữ."
Chu Thận Chi khẽ bật cười: "Cũng tạm thôi, đừng sợ."
Hai người họ bước ra ngoài cổng trường, Giang Cạnh Dã cũng đã nhìn thấy bọn họ bèn lập tức gọi Chu Thận Chi. Chu Thận Chi đứng lại, cậu nhìn Giang Cạnh Dã và nói: "Tối nay không đi."
Giang Cạnh Dã nheo mắt.
Liếc nhìn Thẩm Điềm, chốc sau, cậu ta cười ẩn ý.
"Hiểu rồi."
"Vậy tao đi đây." Cậu ta khởi động xe, vù một tiếng mất hút, âm thanh đó khá lớn, Chu Thận Chi nắm tay Thẩm Điềm kéo cô ra sau lưng.
Tai Thẩm Điềm ửng hồng.
Chu Thận Chi quay đầu nhìn cô, đôi mày khẽ nhướng lên, nắm tay cô đi về phía siêu thị nhà cô.
- ------
Thời gian trôi qua rất nhanh, sinh nhật của Chu Thận Chi
cũng sắp đến rồi.
Thẩm Điềm vừa làm bài tập vừa suy nghĩ rằng mình nên mua quà gì để tặng cho cậu đây. Cô nhìn vào máy tính, mở ảnh đại diện của cậu ra, hơn hai tháng nay lịch sử trò chuyện của bọn họ rất nhiều, ngoài nói chuyện phiếm ra thì là cậu sẽ giảng đề cho cô. Trần Vận Lương còn lập ra một nhóm bốn người, Tào Lộ cũng ở trong đó.
Cô ngẩn ngơ nhìn lại lịch sử trò chuyện của hai người.
Qua một lúc lâu, cô soạn tin.
Điềm Điềm nè: Cậu định đón sinh nhật như thế nào?
Sz: Dẫn cậu đi xem lá phong.
Thẩm Điềm sững người.
Cô không nghĩ đến điều này!
Aaaaa.
Điềm Điềm nè: Được đó!
Sz: Ngoan.
Thẩm Điềm chống tay lên mặt, gương mặt cô đã đỏ hết lên. Có điều trước ngày sinh nhật cậu, cô vẫn phải ra ngoài dạo phố cùng Tào Lộ để mua quà cho cậu. Dạo gần đây Tào Lộ cũng đã mập mờ phát giác ra được gì đó, cậu ấy nhìn thấy Thẩm Điềm chọn một chiếc tai nghe, còn muốn khắc chữ lên đó nữa, Tào Lộ nheo mắt rồi nhéo mặt của Thẩm Điềm: "Cậu và Chu đại ca bây giờ đang là quan hệ gì đấy?"
Thẩm Điềm chớp chớp mắt, cô nhìn Tào Lộ sau đó vội thu tầm nhìn về.
Tào Lộ "hừ" lạnh lùng.
"Chột dạ chứ gì?"
Thẩm Điềm nhận lấy chiếc túi, cô có chút đắn đo nhìn về phía Tào Lộ, nói: "Tớ cũng không biết là mối quan hệ gì, hình như là quan hệ yêu đương..."
Tào Lộ kinh ngạc.
Cậu ấy nhéo mũi của Thẩm Điềm: "Thì chính là quan hệ yêu đương đó! Hôm qua tớ thấy cậu ta nắm tay cậu rồi! Sữa mà cậu uống mỗi ngày là do cậu ta mang chứ gì! Cậu còn đợi xe cùng với cậu ta nữa! Có phải không..."
Thẩm Điềm đỏ bừng hết mặt.
Lộ liễu vậy sao?
Tào Lộ giơ ngón cái lên: "Điềm của tớ, cậu đỉnh đấy! Không ngờ cậu hái được đoá hoa lạnh lùng đó xuống khỏi đàn tế thần đấy."
Thẩm Điềm thốt lên ngượng ngùng, kéo tay của cậu ấy: "Có đâu, có đâu mà, tụi tớ chỉ là có được nhau thôi."
Tào Lộ chậc chậc lưỡi, mỉm cười ôm chặt cô.
"Chúc phúc cho hai cậu đấy, hai cậu phải thi vào cùng một trường đại học và mãi mãi ở bên nhau."
Thẩm Điềm tươi tắn cười.
Cô cũng hy vọng như thế.
Ngày 30 tháng 10 rơi vào thứ sáu, có điều bọn họ đều đã xin nghỉ tiết học buổi chiều, Triệu Tuyên Thành rất tức giận nhưng không ngờ lại đồng ý cho bọn họ nghỉ.
Thế là bốn người họ tiến về quốc lộ ven biển, đạp xe đạp hướng đến núi Phong Sơn. Thẩm Điềm ngồi ở sau xe đạp của Chu Thận Chi, cô ngồi nghiêng một bên vì hôm nay cô mặc một chiếc váy màu trắng.
Trần Vận Lương đạp trên chiếc xe của mình, mang theo Tào Lọ, Tào Lộ vươn tay ra nắm tay của Thẩm Điềm, Thẩm Điềm cũng đưa tay ra, mỉm cười thốt lên: "Biển lớn ơi biển lớn..."
Tào Lộ ngân nga tiếp câu hát của cô: "Là nơi mà tôi sinh sống, có gió biển thổi có sóng biển vỗ..."
Tào Lộ hét lên rất lớn tiếng.
Có một loại cảm giác kinh sợ xé toạc không gian.
Chu Thận Chi không kịp trở tay, đầu xe lắc lư, Thẩm Điềm giật mình theo phản xạ túm lấy vạt áo của cậu. Sau khi Chu Thận Chi vững lại tay lái, cậu chợt khựng lại, đưa một tay ra kéo lấy cổ tay của cô đặt lên eo mình.
Thẩm Điềm ngả tựa vào lưng cậu.
Thẩm Điềm đỏ bừng mặt, nắm tay của cô siết chặt vạt áo cậu.
Cậu ngoảnh đầu nhìn cô, mỉm cười rồi tiếp tục đạp xe, ngữ điệu chậm rãi: "Tào Lộ cất tiếng hát lên có chút đặc biệt nhỉ."
Thẩm Điềm nghe ra được sự châm chọc của cậu bèn bật cười.
"Ừm!"
Trần Vận Lương ở bên kia hét lên bảo Tào Lộ đừng hát nữa, còn hát nữa là hai đứa bay xuống biển luôn cho rồi. Tào Lộ tức đến nỗi đánh vào tấm lưng mập mạp của Trần Vận Lương.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đi đến chân núi Phong Sơn.
Ngọn núi này thấp vô cùng.
Vào mùa này chỉ còn lá phong ở ngọn núi Phong Sơn này vẫn còn đỏ, Thẩm Điềm bước xuống xe đạp, đôi mắt bỗng sáng lên, trên tay cô cầm theo một chiếc túi chạy qua đó, vừa đưa tay ra lá phong đã rơi xuống tay của cô rồi.
Cô hứng lấy chiếc lá đó và quay người nhìn về phía Chu Thận Chi: "Cậu xem này!"
Chu Thận Chi đỗ xe xong, hôm nay cậu mặc một chiếc áo phông màu đen cùng chiếc quần jean đi về phía của cô, cậu cũng nhìn thấy lá phong trong tay của cô, Thẩm Điềm cười tít mắt nói: "Đẹp không nè?"
Chu Thận Chi gật đầu: "Đẹp."
Cậu một tay cầm điện thoại, một tay nắm lấy tay cô bước lên bậc thang.
Trần Vận Lương và Tào Lộ đùa giỡn với nhau ở phía sau lưng. Ngắm nhìn lá phong đỏ ngập tràn cả ngọn núi, cơn gió nhẹ thổi qua, thổi rơi lá phong của một cây ở đó và thế là lá phong rơi trên vai và đỉnh đầu của Thẩm Điềm, cô cười tít mắt ngẩng đầu nhìn Chu Thận Chi, đôi mắt sáng lên long lanh: "Đẹp lắm có đúng hay không."
Chu Thận Chi cụp mi nhìn cô.
Đáp lời: "Đúng vậy, rất đẹp."
Thẩm Điềm cong cong đôi mắt, hôm nay cô búi tóc của mình lên, chiếc váy của cô là kiểu váy có dây, đẹp đẽ và thuần khiết. Yết hầu của cậu chuyển động, đột nhiên dấy lên ý nghĩ muốn hôn cô.
Nhưng cậu vẫn cố nén lại mong muốn đó.
Lên đến đỉnh núi thì có thể nhìn thấy rừng phong phủ khắp núi, tào Lộ kéo theo Thẩm Điềm chụp ảnh, cũng nhờ Trần Vận Lương và Chu Thận Chi chụp ảnh giúp. Chu Thận Chi giơ điện thoại lên, chụp vài tấm ảnh nhưng chủ yếu là chụp Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm mở chiếc túi và lấy món quà sinh nhật cô mua cho cậu từ trong đó ra, cô liếc nhìn cậu rồi sau đó đi về phía cậu: "Chu Thận Chi."
Chu Thận Chi tựa vào lan can cầu thang.
Cậu ngước mắt nhìn lên.
Thẩm Điềm mỉm cười đi đến trước mặt cậu, giơ chiếc tai nghe lên, kiễng gót chân: "Cậu cúi xuống đi."
Chu Thận Chi đã nhìn thấy tai nghe màu đen huyền trong tay cô, đuôi mắt cậu khẽ nhướng lên, uể oải cúi đầu xuống.
Thẩm Điềm mang tai nghe đeo vào sau cổ cậu, người con trai đó ngước mắt, đôi mắt chăm chú nhìn cô, Thẩm Điềm mỉm cười nghiêng đầu: "Sinh nhật tuổi mười tám vui vẻ!"
Cô giơ tay lên, ngón tay thon dài sờ lên chiếc tai nghe.
Đầu ngón tay của cậu bỗng sờ vào một nơi lồi lõm ở bên trong tai nghe, cậu gỡ tai nghe xuống thì nhìn thấy một dòng chữ được khắc ở trên.
Nhiều niềm vui, mãi bình an.
Cậu ngắm nhìn sáu chữ này rất lâu, tựa như họ đã từng quen biết nhau, cậu ngước mắt nhìn về phía cô: "Cảm ơn."
Thẩm Điềm tươi tắn cười.
Chu Thận Chi nắm lấy tay của cô, xoay chiếc tay nghe trong tay.
Tào Lộ đứng ở đối diện giơ điện thoại lên, bắt chụp khoảnh khắc này, trời ơi nhất định phải lưu lại kỷ niệm này nhưng phải giữ lại trong máy ảnh, đợi hai người họ kết hôn sẽ lấy ra cho bọn họ xem!
Hí hí.
Ngắm lá phong xong.
Ảnh đã chụp được rất nhiều, Thẩm Điềm cũng nhặt được rất nhiều lá phong. Cô bị Chu Thận Chi nắm tay xuống núi, không phải ở trong trường nên ở ngoài cậu rất thoải mái.
Đồng phục cũng không mặc nên cần nắm thì cứ nắm thôi.
Bữa tối bốn người họ ăn cơm trong một quán ăn ở gần trường, điện thoại của cậu vang lên thông báo rất nhiều lần, chắc là bạn bè và người nhà của cậu gửi cho cậu lời chúc sinh nhật.
Nhưng cậu đều không quan tâm, chỉ chuyên tâm ở bên Thẩm Điềm.
Sinh nhật mười tám tuổi này của cậu, trong mắt chỉ có mỗi Thẩm Điềm.
- ------
Sau khi sinh nhật của Chu Thận Chi qua đi thì kỳ thi tháng cũng đến. Thẩm Điềm có chút căng thẳng, thật sự cô cũng lo lắng ít nhiều việc yêu đương sẽ ảnh hưởng đến thành tích.
Chỉ có điều cũng may thành tích của cô cũng thụt lùi, mà không ngờ cô còn được tăng lên bảy bậc nữa. Cô cầm bảng điểm trên tay "woa" lên bất ngờ nhìn Chu Thận Chi: "Tớ tiến bộ rồi!"
Chu Thận Chi đang lật xem sách vở, cậu nhìn cô rồi dùng bút chọt nhẹ lên má cô.
"Tớ phụ đạo cơ đấy, có thể không tiến bộ được sao?"
Đôi mắt Thẩm Điềm sáng lên.
Chớp mắt: "Cảm ơn Chu đại ca ạ!"
Chu Thận Chi vừa nghe vậy bèn chọt mạnh tay một chút: "Cậu gọi tớ là gì!"
Thẩm Điềm cười hí hửng: "Tào Lộ gọi cậu vậy mà."
Giọng điệu của cậu uể oải.
"Cậu thì không được."
Thẩm Điềm lẩm bẩm: "Vậy tớ có thể gọi cậu là gì chứ."
Cậu cầm bút nhẹ vuốt xuống cằm của cô: "Gọi tớ là A Chi."
- -------
[Tác giả có điều muốn nói]
Chắc có lẽ đây là chuyện tình tươi đẹp nhất nhỉ.
Có điều cậu ở trong chính văn vẫn rất yêu thương rất chiều chuộng Thẩm Điềm, tuy có hơi muộn một chút thôi. Ngày mai là chương cuối cùng của "Nếu như thanh xuân..." rồi, sau đó là chương dành cho em bé, đó mới chính là cuộc sống sau này thật sự của bọn họ.