- Thôi, anh đừng mắng cậu ấy mà. Cậu ấy cũng không muốn nói ra những lời khó nghe như ấy đâu. Cảm ơn...cảm ơn anh đã bảo vệ cho mẹ con em.
Nói rồi cô ta xoa chiếc bụng bầu của mình nói tiếp:
- Con trai ngoan à...! Con thấy ba của con ngầu không? Ba vừa bảo vệ cho con đó. Ba và mẹ sẽ cùng nhau bảo vệ cho con, không để ai ức hiếp con đâu..._ ả vừa nói vừa liếc mắt nhìn cô, cái tay thì cố tình khoác vào tay của hắn.
Tại sao cô nghe những lời này lại đau đớn thế này...? Ba và mẹ sao...? Chồng cô sắp trở thành chồng người khác, và sắp trở thành bố của đứa trẻ khác...!
Hình ảnh trước mắt và lời nói của Trinh như ngàn mũi dao đâm trực diện vào tim của cô...Nó đau lắm...!
Tại sao tình cảnh trớ trêu này lại rơi vào gia đình của cô? Tại sao cô lại chịu đựng những chuyện như thế này cơ chứ?
- Tôi sẽ bảo vệ cho cô và con của cô. Tôi nói được sẽ làm được, cô cứ yên tâm. Nhưng tôi nhắc nhở cô trước, đừng làm gì quá giới hạn của tôi, tôi sẽ không để yên cho cô đâu._ hắn ta nói với Trinh, sau đó nhìn cô một lúc lâu, rồi sau đó dắt tay Trinh đi ra ngoài.
Nhưng trước khi đi, hắn ta để lại một câu nhắc nhở cô...nó như là một lời cảnh báo vậy!
- Anh mong em suy nghĩ lại những điều là mình vừa nói ngày hôm nay. Anh thật sự thất vọng về em, em nên nhớ bản thân mình là một giáo viên đấy, ăn nói phải biết nghĩ trước và nghĩ sau...
Hắn đi rồi, hắn đi cùng Trinh rồi...chồng của cô đã dắt tay người khác đi trước mặt cô... phải nói như thế nào nhỉ...? Sự đau đớn và tủi nhục lấn át con tim của cô.
- Thôi đừng buồn và nghĩ ngợi gì nữa con. Cậu chủ chỉ là nhất thời tức giận quá cho nên mới nói như vậy thôi. Đợi sau khi cậu ấy bình tĩnh lại, mọi chuyện sẽ lại tốt đẹp thôi ! Từ tối đến giờ con vẫn chưa ăn gì rồi, mau lại đây ăn đi cơm đi con!_ bà quản gia bước tới an ủi cô.
Nhìn bữa cơm trên bàn mà lòng cô lạnh ngắt lại. Bây giờ với cũng chả có tâm trạng ăn hay uống gì cả. Cô lắc đầu trả lời bà quản gia:
- Cháu...cháu không muốn ăn đâu bà ạ. Cháu đau lắm, hức...hức... tại sao lại đối xử với cháu như vậy...? Hức...hức...
Bà quản gia nhìn cô khóc mà cũng thấy chạnh lòng. Bà làm sao có thể làm gì khác, ngoài việc an ủi cô?
- Thôi đừng khóc nữa mà, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi. Chắc chắn là như vậy, con là người tốt, ông Trời nhất định sẽ không phụ lòng con.
Cô nhìn bà quản gia với sự yêu mến, cô cảm ơn và tâm sự với bà mấy câu, liền ra khỏi nhà để tâm trạng tốt lành hơn.
Lững thững bước trên con phố quen thuộc, cô thấy lòng mình cô đơn đến lạ thường. Cô nhớ lại những lời nói của Hắn và Trinh khiến bản thân không kìm được nước mắt. Sự đau đớn, nhục nhã...sự phản bội, khiến cô dường như ngạt thở với cuộc sống.
Từng giọt nước mắt cứ thế mà rơi xuống không thương tiếc . Hình như ông Trời cũng đang khóc thương cho số phận của cô. Từng giọt nước mắt của cô hoà quyện với những giọt mưa rả rích...
Trên con phố, hình ảnh người phụ nữ đang ngồi khóc dưới cơn mưa không khiến cho những người khác cảm thấy xót xa.