《 khắp thiên hạ đều yêu ta 》 là một quyển tiểu thuyết vô cùng thực tế, lớn như chính sách quốc gia, nhỏ như giải trí bát quái, đều cùng thế giới hiện thực của Tần Thư trùng hợp hoàn mỹ.
Tác giả viết như vậy là chơi trội, nhưng vừa vặn cũng có thể làm Tần Thư không hề chướng ngại mà hoà nhập với thế giới trong sách.
Sở Thành nhìn Tần Thư nháy mắt đã hiểu, hắn nghiêng đầu nhìn mắt Từ Ninh.
Tiểu bạch thỏ thuần khiết là một chút đen tối đều chịu không nổi, gương mặt có chút phiếm hồng, Tần Thư phảng phất thấy được hảo cảm của hắn với Sở Thành đều đang điên cuồng vẩy rớt.
Nhãi con a, không phải ba ba nói ngươi, cái vị trí thứ hai từ dưới lên này của ngươi quả là không uổng.
Chỉ cần ngươi nói chuyện dễ nghe chút, cũng có thể leo lên được vị trí thứ ba từ dưới lên nha.
Tần Thư xem như hiểu rõ, muốn làm "Thành Ninh" CP real, việc cấp bách là làm Sở Thành thích mà không tự biết thấy rõ tâm ý chính mình, từ đó sửa lại tật xấu gặp Từ Ninh là miệng thúi.
Trong nguyên tác, Sở Thành thay đổi là do bị một đám tình địch kích thích ra dần dần.
Chờ hắn ý thức được chính mình thích Từ Ninh, đã quá muộn, Từ Ninh đã sớm cùng những công quân khác nồng nhiệt.
Vì tránh cho "Bi kịch" của nguyên tác phát sinh, Tần Thư quyết định đem nhãi con của mình kích thích đến chết, làm cho hắn hiểu rõ sớm chút.
Tần Thư ở trong lòng yên lặng hướng về phía Sở Thành nói thanh thực xin lỗi, duỗi tay ôm lấy bả vai Từ Ninh, "Ngươi đừng nói bừa a, ta cùng Ninh Ninh chỉ là quan hệ nam nam thuần khiết."
Từ Ninh bả vai cứng lại rồi.
Sở Thành trừng Từ Ninh, chỉ vào Tần Thư nói: "Từ Ninh anh cùng nó kết giao?"
"Anh......"
"Anh là thằng ngu sao!" Sở Thành quát, "anh không biết nó là một tên playboy, trong trường học chỉ cần dễ nhìn đều bị nó dây dưa qua!"
"Tuy rằng tôi trước kia là một playboy, nhưng vì Từ Ninh, tôi nguyện ý quay đầu." Tần Thư cau mày nói, "Còn có, cậu hung dữ với Ninh Ninh làm gì." Hảo cảm lại rớt, nhãi con ngươi không cảm nhận được sao?!!!
Sở Thành hung tợn nói: "Tao dữ với ảnh, mày quản được sao."
Tần Thư bị đứa con trai hư này chọc tức, phải biết rằng hắn vì dọn đường cho Sở Thành sân ga, không ít lần dập đầu với tác giả đâu.
"Như thế nào không được quản, tao chính là ba ba của mày!"
Lời này vừa ra, Từ Ninh cùng Sở Thành đều là vô cùng khiếp sợ.
Mà Sở Thành sau khi sửng sốt, bùng nổ tại chỗ, tiến lên một bước túm cổ áo Tần Thư, "Lặp lại lần nữa?"
Ý thức được chính mình nói cái gì, Tần Thư "Đậu mé" một tiếng.
Xem ra hắn ngoài thẻ sinh, còn phải nạp thêm cho trí thông minh của mình nữa.
Nhưng sự tình đã như vậy, cũng không thể sợ a, hắn nuốt một ngụm nước miếng, "Mày chắc chắn?"
"Nói," Sở Thành lạnh lùng nói, "mày nói ngay."
"Loại yêu cầu kỳ quái này tao là lần đầu tiên thấy." Tần Thư nói, "Như thế nào quản không được, tao chính là ba.......!ba của mày" Tần Thư càng nói càng nhỏ giọng, một nửa là bị biểu tình trên mặt Sở Thành doạ sợ, một nửa là cảm thấy thẹn.
Sở Thành cong cong môi, "Được, mày giỏi lắm." Hắn khởi động nắm tay, Tần Thư tâm cũng cuốn lên theo.
"Vậy nhìn xem ai là ba, ai mới là con trai!"
Nam sinh đi cùng hắn vội vàng ngăn lại.
"Thành ca, bỏ bỏ, đều là bạn học."
"Mẹ nó ai làm bạn học với nó! Nó coi tao như con trai!"
"Đây là ở trường học a, làm lớn sẽ bị ghi tội, mày bình tĩnh một chút."
"Tao mà sợ bị ghi tội?!"
Tình huống phi thường hỗn loạn, Từ Ninh nhịn không được, nhắm mắt lại hô to: "Dừng tay!"
Sở Thành lần đầu tiên thấy Từ Ninh lớn tiếng như vậy, theo bản năng mà buông nắm tay.
Từ Ninh nói: "Anh cùng Tần Thư chỉ là quan hệ bạn cùng trường, cậu hiểu lầm."
Sở Thành lại là sửng sốt, nắm cổ áo Tần Thư kéo hắn, "Mày chơi tao?"
Tần Thư vô tội nói: "Tao nãy giờ cũng chưa tao với Ninh Ninh yêu đương"
"Mày nói các người là quan hệ nam nam!"
Tần Thư bổ sung nói: "Quan hệ nam nam thuần khiết." Hắn cường điệu nhấn mạnh hai chữ "Thuần khiết".
Sở Thành ánh mắt như là muốn ăn thịt người.
Cũng may lúc này có một giảng viên đi ngang qua, thấy nơi này náo nhiệt, dừng lại hỏi: "Xảy ra chuyện gì."
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Trong đó,một nam sinh nói: "À, anh em chúng em đùa giỡn thôi, không có việc gì."
Giảng viên sắc bén ánh mắt dừng ở trên người Sở Thành, "Thật sự?"
Sở Thành không quá tình nguyện mà buông lỏng tay ra, hừ lạnh một tiếng, nhặt lên bóng rổ tùy tiện ném ở một bên, nghênh ngang mà đi.
Giảng viên mắt nhìn đồng hồ, nói: "Sắp đến thời gian đóng cổng, mau chạy nhanh về ký túc xá đi."
Từ Ninh xin lỗi mà nhìn Tần Thư, "Ông ổn không?"
Tần Thư thở dài.
Khi hắn là một người đọc, xem Sở Thành trung nhị* còn cảm thấy rất thú vị.
Hiện tại hắn chính mắt nhìn thấy trình độ trung nhị của Sở Thành, không khỏi mà bắt đầu hoài nghi đứa nhỏ này rốt cuộc có thể cứu hay không, nếu không cứu hắn chẳng phải là sẽ bị thị trường đào thải gắt gao.
"Ninh Ninh, tớ mắc một bệnh thời kì cuối đó là căn bản sẽ không biết quản lý thời gian.
Tớ cũng chưa bao giờ bắt cá nhiều tay." Tần Thư nói.
*Trung nhị: Chūnibyō (中二病 (Trung nhị bệnh)?) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản[1] Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì".
Từ Ninh cười cười, "Ông không cần giải thích cái này với tôi."
Tần Thư gật gật đầu, "Vậy đi thôi, tớ đưa cậu trở về."
Ký túc xá của Từ Ninh ở khoa chính quy toà nhà số bảy, người ở toà này tất cả đều là sinh viên mỹ thuật, ngay cả nắp giếng đều vẽ những hình vẽ graffiti.
Từ Ninh nói: "Tôi tới rồi, ông trở về đi."
"Được, Ninh Ninh hẹn gặp lại." Tần Thư mới vừa đi hai bước, lại quay trở về, muốn nói lại thôi mà nhìn Từ Ninh.
Từ Ninh hỏi: "Làm sao vậy?"
"Chuyện đó, cậu biết phòng tớ ở toà nào sao." Hắn mới đến, vừa không biết "Tần Thư" ở bên ngoài thuê chung cư ở chỗ nào, cũng không biết đường trong trường học.
Đối mặt ánh mắt kinh ngạc của Từ Ninh, hắn căng da đầu nói: "Lâu lắm không về, tớ quên mất."
Từ Ninh nhoẻn miệng cười, "Ông ở gần đây đi, tôi nhớ rõ gần đây là toà số bốn."
Tần Thư đột nhiên vỗ vỗ đầu mình, "Đúng đúng đúng, tôi nhớ ra rồi, chính là toà số bốn!"
Toà số bốn cách toà số bảy không xa, Tần Thư thực mau liền tìm được rồi, sau đó đối với bảy tầng lầu mà ngu người —— tầng nào của toà số bốn mới được.
Trong túi di động rung một chút, Tần Thư chợt loé sáng kiến, di động khẳng định có thể tìm được thông tin cá nhân của nguyên chủ.
Hắn mở ra APP thanh toán, tìm được địa chỉ thu tiền điện nước, có vài cái, trong đó có một cái cách trường học chỉ có mười phút đi bộ, hẳn chính là phòng nguyên chủ ở bên ngoài thuê.
Tần Thư kinh ngạc cảm thán sự cơ trí của mình, lại tìm được APP chỉ đường trong trường, thành công tìm được phòng ngủ của nguyên chủ, số 419*, hay cho một cái phòng ngủ.
*419: tác giả chơi chữ, 419 trong tiếng anh là four one nine gần giống với for one night ( tình một đêm)
Đi vào phòng ngủ, Tần Thư móc ra một chuỗi chìa khóa, đang tự hỏi một phen là nên dùng chìa khóa đi vào hay là gõ cửa, cửa liền được mở ra từ bên trong.
Sở Thành lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt hắn, vẫn là trang phục đánh bóng rổ vừa này, trên người khoác khăn tắm, trong tay ôm chậu rửa mặt, trong chậu đựng dầu gội, nhìn qua là biết muốn đi tắm rửa.
Dưới ánh sáng sáng ngời, Tần Thư thưởng thức dáng người của Sở Thành, mặt ngoài không chút gợn sóng, nội tâm lại điên cuồng thét chói tai: A a a a, bắp tay nhãi con thật ngon nghẻ, thật muốn sờ!
Sở Thành thấy hắn, mặt nhanh chóng đen, cảnh giác nói: "Mày muốn làm gì."
Tần Thư lấy lại tinh thần, hoang mang mà nhìn số phòng, "Đây không phải 419 sao."
Sở Thành giữa trán gân xanh nhảy lên, uy hiếp nói: "Không được nói ba con số kia."
Tần Thư phản ứng lại, "Mày cũng ở 419?"
"Mày điếc? Không nghe được tao vừa mới nói gì sao!"
"Nga, không thể nói con số phải không.
Vậy xin hỏi, mày cũng ở four one nine a?"
Sở Thành: "Cút!"
Sở Thành tuy rằng dữ dằn, nhưng không có phủ nhận.
Cho nên —— giật mình vãi,nguyên chủ vậy mà lại là bạn cùng phòng của Sở Thành! Trong nguyên tác có nhắc tới sao?
Ngẫm lại cũng không kỳ quái.
Nguyên chủ cùng Sở Thành thân là đứng nhất cùng đứng thứ hai từ dưới đếm lên của bảng xếp hạng, suất diễn có hạn, tác giả ở trên người bọn họ cũng sẽ không tốn quá nhiều mực.
Hơn nữa nguyên chủ hàng năm ở bên ngoài, một học