Tần Thư đợi nửa ngày, Sở Thành cùng Từ Ninh cũng chẳng nói nữa.
Hắn thoáng nhướn người ra, nhìn thấy bọn họ ngồi ở hai cái bàn tách biệt, trước mặt đều có một ly cà phê.
Từ Ninh thất thần mà quấy cà phê, rũ mắt không biết suy nghĩ cái gì.
Mà Sở Thành làm bộ làm tịch chơi di động, đôi mắt thường thường mà trộm ngó Từ Ninh một cái, chờ đối phương chú ý tới tầm mắt hắn, ngẩng đầu cùng hắn đối mặt, hắn lại lập tức mà dời đi ánh mắt.
Tần Thư cạn lời lại đau lòng.
Nhãi con thật là ngây ngốc, nhìn cũng không dám quang minh chính đại nhìn, miệng thúi lại có thể chọc người ta tức chết.
Với cái EQ này khó trách bị mấy công quân khác đè bẹp.
Con trai với con dâu khó lắm mới cùng lên sóng, chung quanh cũng không có người qua đường, bỏ qua người phục vụ,từ bốn làm tròn lên năm chính là ở riêng với nhau a.
Tần Thư nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không nhịn được, lấy di động, muốn chụp lại khoảnh khắc hai người ở chung này, không có việc gì đu một chút.
Hắn mở camera, ý đồ tìm một góc độ hoàn mỹ.
Lúc này, phía sau vang lên một thanh âm: "Lại tiếp tục hướng phía trước, sẽ bị phát hiện."
Tần Thư khiếp sợ, thiếu chút nữa không cầm chắc di động; xoay người, chỉ thấy đàn anh mới gặp không lâu lúc nãy dựa lưng vào vách tường, ôm cánh tay, hơi hơi nghiêng mặt, dù bận vẫn ung dung mà nhìn hắn.
Tần Thư nháy mắt cười thành một đóa hoa, nhưng còn nhớ rõ phải hạ giọng, miễn cho quấy rầy thời gian đôi tình nhân Thành Ninh không dễ mới ở riêng.
"Đàn anh,đàn anh! Anh sao lại ở đây?"
Tạ Lan Chi dừng một chút, "Đi ngang qua."
Từ trường học về nhà, có một đường nhỏ sẽ đi qua chợ đêm.
Tạ Lan Chi cự tuyệt cùng bạn cùng phòng diễn phim điện ảnh, lại vào lúc về nhà ma xui quỷ khiến mà đi con đường nhỏ.
"Oa, vậy thật trùng hợp a."
"Quả thật là trùng hợp." Tạ Lan Chi hướng quán cà phê nhìn một cái, "Không giải thích một chút?"
Tần Thư nghĩ nghĩ, "Chúng ta đi bên cạnh nói." Nói xong liền lôi Tạ Lan Chi về hướng khác.
Chợ đêm tràn ngập đủ loại hương vị, vị thịt nướng BBQ, mùi sữa, mùi ớt bột cay rát......!Nhưng Tần Thư vẫn có thể mơ hồ ngửi được mùi chanh nhàn nhạt trên người đàn anh, chắc là hắn dùng nước xả hương chanh để xả quần áo.
Nghĩ đến hương vị, Tần Thư bỗng nhiên nhớ tới một việc —— vừa rồi ăn bún ốc, nhưng không chỉ một mình nhãi con.
Tần Thư ở trong lòng mắng câu thô tục, nhanh chóng buông cánh tay đàn anh.
Toàn thân đều là hương bún ốc hắn không xứng kéo cánh tay nam thần!
Tạ Lan Chi nhìn hắn buông tay, không rõ nguyên do hỏi: "sao vậy?"
"Có muỗi cắn em." Tần Thư nói xong, động tác tự nhiên mà từ trong bao nilon móc ra nước hoa trợ công mới mua, "xuy xuy xuy" phun bảy tám lần lên người mình, phun xong còn cúi đầu ngửi ngửi chính mình.
Xong đời, giống như càng trở nên một lời khó nói hết.
Tạ Lan Chi khóe môi nhếch lên, "Muỗi đuổi đi sao."
Bởi vì quẫn bách lỗ tai Tần Thư có chút nóng, hắn muốn đi xoa xoa, lại cảm thấy xoa lỗ tai thì quá ngốc nghếch, vì thế đã giơ lên tay lướt qua lỗ tai, gãi gãi tóc, "Đuổi đi."
Hai người một lần nữa trở lại người đến người đi trên phố, có học trưởng tại bên người, Tần Thư cảm giác chính mình tỉ lệ quay đầu từ 50% bay lên tới rồi 95%.
Không chờ học trưởng mở miệng, Tần Thư chủ động nói: "Em biết hành vi của mình thoạt nhìn thực khả nghi, nhưng em có nỗi khổ riêng"
Tạ Lan Chi không nói chuyện, chờ Tần Thư nói nỗi khổ của hắn.
Tần Thư quyết định theo tình tiết nguyên tác, bày ra một bộ dáng thâm tình, nói: "Đàn anh, em thích Từ Ninh."
Tạ Lan Chi giật mình, chậm rãi nói: "Em thích Từ Ninh, lại nói với anh?"
"A?" Tần Thư ngáo luôn, "Không phải anh muốn em giải thích sao."
"......!Em tiếp tục."
"Nga nga.
Em thích Từ Ninh, nhưng người theo đuổi cậu ấy quá nhiều, hết thảy giống đực xuất hiện ở bên cạnh cậu ấy đều có thể là tình địch.
Em lo lắng cậu ấy bị người khác cướp đi, cho nên em phải trông chừng kĩ một chút "
Tạ Lan Chi khẽ cười một tiếng, "Đây là lí do em theo dõi người khác?"
"Không phải theo dõi," Tần Thư nhìn quán Takoyaki nhỏ một bên, "Là trùng hợp thấy bọn họ, em nhất thời không nhịn được mới đi nghe lén."
Tạ Lan Chi nghĩ nghĩ, "Em cảm thấy Sở Thành cũng là tình địch, cho nên em dọn về phòng ngủ, là vì giám sát hắn."
Cái lí do này tốt nha! Tần Thư vẫn như cũ nhìn quán Takoyaki, "A, bị nhìn ra sao."
Tạ Lan Chi theo ánh mắt hắn nhìn đến, "Muốn ăn?"
"Không, không có." Em chỉ là vì em chột dạ, ánh mắt muốn tìm nơi ký thác mà thôi.
Tạ Lan Chi đi đến trước quán Takoyaki, "Làm phiền lấy một phần."
Bả chủ tiệm Takoyaki phá lệ nhiệt tình, "Được được! Phần lớn hay nhỏ?"
"Phần lớn."
"Phần lớn mười cái, em trai đẹp như vậy, chị tặng thêm hai cái.
Về sau thường tới a." Bà chủ nhanh nhẹn mà đem mười hai viên Takoyaki nhỏ vào trong hộp, tưới sốt mayonnaise, rắc vài lát khô mực, đưa cho Tạ Lan Chi.
Tần Thư nhìn không chớp mắt mà nhìn, thầm nghĩ thì ra đàn anh cũng ăn Takoyaki a, với khí chất của hắn không khớp.
Tạ Lan Chi tiếp nhận viên nhỏ, xoay người đưa cho Tần Thư.
Tần Thư cho rằng hắn cần mình hỗ trợ để gắp, vội vàng cầm lấy, không nghĩ tới đối phương cất xong tiền lại nói câu: "Đủ không?"
Thì ra hắn mới là người có khí chất hợp để phối với Takoyaki, "......!Đủ."
"Ăn xong cũng đừng nghe lén người khác nói chuyện nữa." Tạ Lan Chi hướng hắn cáo biệt, "Hẹn gặp lại, paparazzi."
Tần Thư cầm Takoyaki, nhìn đàn anh rời đi, lại lần nữa cảm thấy may mắn hắn không phải một công quân được lên bảng xếp hạng.
Người giống hắn còn đang nhìn bóng dáng Tạ Lan Chi còn có bà chủ tiệm Takoyaki, "Em trai đó chắc là học Điện Ảnh, về sau khẳng định có thể hot —— ai, em cầm hộp không nóng sao?"
Tần Thư cúi đầu nhìn hộp trong tay, cuối cùng cũng nhận ra nói: "Chết moẹ ——"
Tuy rằng đàn anh nói đừng đi nghe lén người khác, nhưng đó là nhãi con của hắn, không phải người khác.
Tần Thư yên lặng mà nói xin lỗi với bạch tuộc viên nhỏ, ăn nó về tới tiệm cà phê.
Không nghĩ tới hắn chỉ rời đi mười phút, tình hình đã đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.Người Từ Ninh chờ đã xuất hiện, đó là một nam sinh cao cao gầy gầy, mang mắt kính, thanh tuấn ưu nhã, khóe miệng khẽ cười, nhìn qua là biết một sweet boy.
Tần