Tần Thư lâm vào tự bế.
Ở trong tưởng tượng của hắn, hắn đã ở điên cuồng mà lay bả vai Sở Thành: Cho mày ăn bún ốc, cho mày ăn bún ốc! Cái thằng ngu này! Nhìn xem tình địch của mày, ôn tồn lễ độ, phong độ nhẹ nhàng; nhìn nhìn lại mày, một thân mùi bún ốc đều bị Ninh Ninh ngửi thấy được —— không cứu, chôn đi.
Da mặt Sở Thành dày hơn Tần Thư, hắn xấu hổ cũng chỉ có hai giây, đúng lý hợp tình nói: "Em đúng là ăn bún ốc, như thế nào? Một chén bún ốc cỏn con, em còn có thể ăn no? Buồn cười."
Tần Thư âm thầm cả kinh.
Á đù, có thể a nhãi con, tiếp tục như vậy đừng có ngừng, đừng làm cho bún ốc ảnh hưởng đến khí thế công quân của mày!
Từ Ninh thản ngôn nói: "Tôi cùng Du Dư có một ít việc riêng phải nói.
Lần sau lại ăn đi."
"Việc riêng?" Sở Thành nhìn về phía Vương Du Dư, cảm thấy khuôn mặt ôn hòa của đối phương nhìn thế nào cũng chán ghét, "Các người có việc riêng gì không thể cho người khác biết a."
Từ Ninh sắc mặt khẽ biến, "Sở Thành, cậu đừng quậy nữa."
Sở Thành cười nhạo nói: "Em quậy khi nào, thuận miệng nói cũng không được?"
Tần Thư biết Từ Ninh là bị Sở Thành chọc đến điểm đau, vội vàng mở miệng giải vây: "Thời buổi này ai mà không có chút việc riêng, Ninh Ninh cậu đi trước đi, tớ đi tìm chỗ ăn, chờ cậu trở về......"
"Không cần," Từ Ninh nói, "Tôi lát nữa trực tiếp về ký túc xá."
Tần Thư: "Tớ có thể đưa cậu về a."
Vương Du Dư đạm cười nói: "Tôi đưa không phải càng tiện hơn?"
Tần Thư trong lời có ý sâu xa, "Ông đưa tôi không yên tâm."
Vương Du Dư ý cười hơi rút về, ánh mắt nhìn Tần Thư nhiều vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Sở Thành hừ một tiếng, châm chọc nói: "Từ Ninh là gãy chân hay là bị người đuổi giết, có cái gì phải đưa."
Tần Thư: "......" Nhãi con a, mày có thể câm miệng hay không, coi ba ba cầu xin mày.
Từ Ninh đỡ trán, "Du Dư, đi thôi."
"Được," Vương Du Dư nói vớiTừ Ninh, đôi mắt lại nhìn Sở Thành với Tần Thư, "A Ninh."
Từ Ninh cùng Vương Du Dư đi rồi, Sở Thành mắng câu thô tục: "Con mực Vương này rốt cuộc là ai a, nhìn liền thấy khó chịu, mẹ nó." Nói xong, bưng lên cà phê còn lại uống một hớp lớn.
"Đó là bạn trai cũ của Từ Ninh."
"Phốc ——" Sở Thành một ngụm cà phê phun đến thật xa, "Ha?"
Tần Thư như suy tư gì, "Có thể là tới để quay lại với Từ Ninh."
"Gì? Không phải......!Từ Ninh? Bạn trai cũ?!" Sở Thành nói năng lộn xộn, "Thiệt hay giả?Làm sao mày biết?"
Tần Thư nói: "Tao đang theo đuổi Từ Ninh mà, đương nhiên hiểu rõ chuyện của cậu ấy, ta điều tra ra."
Sở Thành kinh ngạc, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Hắn hung hăng mà đấm đấm bàn, "Từ Ninh bị mù sao? Coi trọng thằng ngu đó!"
Tần Thư cố ý kích thích nói: "Có một nói một, con mực có vẻ ngoài rất không tồi."
Sở Thành phẫn nộ nói: "Đôi mắt không cần có thể quyên góp cho người cần nó."
"Oa,mày tức cái gì," Tần Thư chế nhạo nói, "Bạn trai cũ của người ta là ai, liên quan gì mày?"
Sở Thành nhất thời nghẹn lời.
Tần Thư cười đến ý vị thâm trường, "Mày để ý như vậy, hay là......"
"Câm miệng." Sở Thành cứng đờ nói, "Tao chỉ nhiều chuyện thôi."
"Nhiều chuyện mà cũng dụng tâm như vậy, thật khó cho mày."
Sở Thành trong lòng thấy phiền, không hơi sức nói nhảm với Tần Thư.
"Mày biết con mực là bạn trai cũ của ảnh, còn mặc bọn họ đi? Vạn nhất bọn họ hợp lại, mày còn theo đuổi Từ Ninh cái khỉ gì nữa."
Tần Thư nói: "Hẳn là không có khả năng."
"Vì cái gì?"
Tần Thư chần chờ một chút, vẫn là quyết định đem tình báo quan trọng nói với nhãi con.
"Mày biết vì sao bọn họ chia tay không?"
Sở Thành âm dương quái khí nói: "Bởi vì con mực quá xấu."
Tần Thư đem sự thật uyển chuyển nói: "Từ Ninh, bị con mực khi dễ."
Sở Thành nhăn mi, "Khi dễ? Khi dễ như thế nào?"
Sao chứ, mày còn muốn ba ba phổ cập kiến thức thường thức cho mày sao.
"Thì là......!Khi dễ đó."
Sở Thành kinh hãi, "Từ Ninh bị đánh, bạo lực gia đình?!"
Tần Thư hàm hồ nói: "Cũng coi là vậy."
"Khốn nạn! Con mực khốn nạn!" Sở Thành phẫn nộ không thôi, vén tay áo muốn lao ra, "Chết cho ông!"
Tần Thư chạy nhanh giữ hắn lại, "Không phải loại bạo lực gia đình mày nghĩ!"
"Dù cho là loại bạo lực gia đình nào cũng đều không thể nhịn!"
"Mày nói cũng có lý đó, ai......"
"Buông tay, bằng không mày cũng chết!"
"Mày bình tĩnh một chút a, Từ Ninh chính mình cũng chưa nói cái gì, mày là gì của cậu ấy a, dựa vào cái gì thay hắn nói chuyện?"
"Tao, tao gặp chuyện bất bình ra tay nghĩa hiệp!"
Tần Thư nắm càng chặt, "Mày đừng rống lên, nói nghĩa khí được không? Tao có lòng kể tình báo với mày, kết quả mày quay đầu liền bán đứng tao," hắn chỉ vào ngực mình, chất vấn nói, "Lương tâm của mày sẽ không đau sao?"
"Tao không có lương tâm."
Tần Thư: "......"
Vô luận như thế nào, hắn vẫn là khuyên ngăn Sở Thành.
Hai người cùng về trường học, Sở Thành biểu tình giống như muốn giết người.
Nhãi con tức giận, hắn làm ba ba có cần dỗ hay không đây.
Tần Thư rối rắm, nhìn đến một cái tiệm quăng vòng —— nha, hắn đúng là một đứa bé lanh lợi!
"Sở Thành, mày muốn chơi không?"
"Chơi cái quỷ gì."
Quăng vòng là trò chơi truyền thống được yêu thích ở nước hắn, thường thấy ở các quảng trường, bên cạnh quảng trường khiêu vũ của các bác gái, và các ông chơi cờ.
Tần Thư khi còn nhỏ thường thấy, mấy năm gần đây càng ngày càng ít, không nghĩ tới ở chợ đêm còn có thể nhìn thấy.
Sở Thành sau khi biết " muốn chơi" của hắn là có ý gì, khinh thường: "Mày là thằng nhóc ba tuổi rưỡi sao?Trẻ con hay không."
"Tao thấy con rùa đen nhỏ kia rất đáng yêu, lại dễ nuôi, tao muốn quăng trúng nó, đưa cho Ninh Ninh."
"Theo đuổi người ta mà tặng rùa đen? Mày ấm đầu hả?"
Tần Thư nói: "Nuôi rùa đen thực thuận tiện a, chỉ cần thay đổi nước là được.
Tao muốn Ninh Ninh nuôi rùa đen của tao trong phòng ngủ, cậu ấy vừa thấy nó liền sẽ nhớ tới tao, tao còn có thể mượn danh nghĩa xem rùa đen vào phòng ngủ của cậu ấy."
Hoàn toàn không có kinh nghiệm theo đuổi người ta - Tần Thư nói đạo lý rõ ràng, vậy mà một đứa không có kinh nghiệm khác cũng tin.
"Đm thật đê tiện a," Sở Thành nói, "Mày như vậy là gian lận!"
"Theo đuổi