Trạng thái của Lý Thu quá không thích hợp rồi, anh ta có vẻ rất sợ hãi.
Loại tình huống này rất hiếm thấy.
Là một Người Gác Đêm, bọn họ quả thực có thể coi thường sinh tử, nhưng mà sự sợ hãi lúc này của Lý Thu dường như phát ra từ trong linh hồn.
Lý Thu nhìn thoáng qua Đao Ba, sau đó cau mày.
Lê Văn Vân nói với Đao Ba: "Thế này nhé, anh Đao Ba, anh có thể tránh đi một chút được không? Lên tầng hai nhé? Lát nữa chúng ta lại thương lượng về chuyện phát triển được không?"
Đao Ba nhìn thoáng qua đám người Lê Văn Vân, thật ra anh ta cũng cần bình tĩnh lại.
Sự việc của hai ngày qua dẫn đến việc khiêu chiến lần này, anh ta cũng như bị đặt trên đống lửa.
Không ngờ người mình tiện tay chiêu mộ vậy mà lại mạnh như vậy.
Chiêu mộ được ba nam, còn thêm một nữ đều là đỉnh cấp!
Sau đó, mẹ nó chẳng hiểu sao hiện giờ mình lại bị người của Phúc Thanh Hội bắt.
Mọi thứ...!có thể đều đã vượt qua dự đoán của anh ta.
Toàn bộ sự phát triển của Minh Giáo, có thể sẽ vì vậy mà không biết sẽ đi vào quỹ đạo nào!
Nghe thấy đám người Lê Văn Vân định nói chuyện lặng lẽ, trong lòng anh ta thầm mắng một câu, nhưng không nói ra lời.
Những người này quá bí ẩn, anh ta không bao giờ nghĩ rằng mấy người Lê Văn Vân lại là sự tồn tại ở đỉnh cấp.
Đợi Đao Ba lên tầng hai rồi, Lê Văn Vân nhìn về phía Lý Thu.
Lý Thu thở ra một hơi, khống chế giọng điệu của mình, trầm giọng nói: "Tôi đã nhìn thấy thánh chủ khu Đông! Khi tôi cất súng đi, phát hiện bà ta ngồi xổm bên cạnh tôi, không hề phát ra tiếng động nào, suýt chút nữa đã hù chết tôi rồi."
Đồng tử của Cố Bạch và Trương Vãn Hà đột nhiên co rút lại.
Cố Bạch nuốt nước bọt, hỏi: "Miêu...!Miêu nữ kia?"
Lý Thu gật đầu nói: "Đúng.
Bà ta đã nhận ra chúng ta đến đây."
“Bà ta hỏi anh cái gì?” Trương Vãn Hà vội hỏi.
Lý Thu lắc đầu nói: "Bà ta không hỏi gì cả, nhưng tôi cảm thấy tình hình của bà ta không đúng cho lắm, có mấy lần tôi cảm giác được bà ta đã dâng lên sát ý đối với tôi, nhưng cuối cùng không động thủ, hơn nữa còn nói sẽ giữ bí mật cho chúng ta."
Nói tới đây, anh ta nhìn Lê Văn Vân và nói: "Nhưng bà ta bảo Lê Văn Vân đi tìm bà ta, tôi đoán..."
Nói xong, Lý Thu nhìn về phía Lê Văn Vân và nói với vẻ mặt có phần xấu hổ: "Với lại, bà ta phát hiện ra cơ thể anh có chút vấn đề rồi."
Lông mày của Lê Văn Vân nhíu lại thật sâu.
Miêu nữ Doãn Nhu, đứng thứ mười một trong Thiên bảng, là một người đàn bà có tính cách cực kỳ cổ quái.
Năm năm trước, bà ta đã là siêu cấp rồi.
Bà ta từng đã từng qua lại với Lê Văn Vân vài lần.
Cái gọi là qua lại có nghĩa là cách đây năm năm đã từng bị Lê Văn Vân đào bẫy mấy lần.
"Được rồi, ngày mai tôi sẽ rút ra chút thời gian đi gặp mặt bà ta.
Mặc dù lúc trước tôi đã từng lừa dối bà ta vài lần, nhưng nếu bà ta muốn động thủ, bà ta đã làm điều đó từ lâu khi phát hiện ra thân thể tôi có vấn đề rồi." Lê Văn Vân nói: "Cho nên chắc hẳn sẽ không có bất kỳ nguy hiểm gì.
Hơn nữa, bà ta với tư cách là Thánh Chủ của khu Đông, tôi có thể lấy được một số tin tức từ bà ta cũng không chừng."
Sau đó anh thở dài một hơi rồi nói: "Được rồi, chúng ta cũng lên tầng hai đi!"
Lý Thu vẫn còn có chút sợ hãi.
Cố Bạch nhìn anh ta như vậy liền mắng: "Nhìn anh hèn nhát chưa kìa, thật làm mất mặt những người trong Người Gác Đêm.
Thứ hạng của anh lại còn cao hơn tôi đấy, thứ hạng của Người Gác Đêm đúng là có vấn đề lớn mà."
Lý Thu mắng: "Mẹ nó do anh không gặp phải mà thôi.
Anh đang đánh người ở phía trên, vừa quay đầu lại đã thấy một người phụ nữ mặc váy đen ngồi xổm bên cạnh, tóc tai bù xù, sau đó lộ ra sát khí với anh mấy lần, má nó, lúc đó chắc anh sợ tẹ ra quần luôn ấy chứ."
Cố Bạch bĩu môi nói: "Không thể nào, tôi nhớ rằng miêu nữ khá xinh đẹp mà.
Nếu là tôi, tôi quay đầu lại thấy một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, tôi sẽ hạ gục cô ta, trực tiếp hầu hạ cô ta đến mức ngoan ngoãn dễ bảo, đảm bảo cô ta sẽ trở thành một con mèo dịu ngoan ngay!"
Trương Vãn Hà đá Lý Thu một cước rồi nói: "Anh ghê tởm qáu đấy!"
“Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với cô, diện mạo của cô không nằm trong điều kiện theo đuổi của tôi!” Cố Bạch trấn an Trương Vãn Hà.
“Cố Bạch, tôi muốn quyết đấu với anh!” Trương Vãn Hà càng tức giận hơn khi nghe anh ta nói như thế.
Bọn họ vừa nói chuyện vừa đi lên tầng hai!
Trên ghế gỗ trong đại sảnh lầu hai, tất cả mọi người đều ngồi trên đó.
Đao Ba đang ngồi một chỗ suy nghĩ về đời người, nhìn thấy đám người Lê Văn Vân đang đi tới, Lại Tuấn vội vàng mở miệng hỏi: "Thế nào rồi, nói chuyện ổn thỏa chưa?"
Lê Văn Vân cười với ông ta rồi nói: "Bàn bạc xong rồi, sau này người ở phố này sẽ không phải đóng phí bảo kê, hơn nữa cháu và Cố Bạch cũng tham gia Phúc Thanh Hội, lúc đó lương sẽ khá cao.
Chú Lại, sau này chú dì không cần phải đi làm nữa, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi thôi."
Lại Tuấn ngẩn người.
Chu Linh vội vàng nói: "Như vậy không tốt, tiền của các cậu là của các cậu.
Tôi đã biết các cậu là người