Đao Ba ngây ngẩn cả người, sau đó quay đầu lại nhìn về phía đám người Lê Văn Vân.
"Haiz, nếu anh muốn nghe thì nói cho anh nghe một chút cũng không thành vấn đề." Đao Ba thở dài nói: "Đại ca của chúng tôi à! Nói như thế nào nhỉ, đó là người có ơn cứu mạng với tôi!"
Đao Ba thở ra một hơi, ánh mắt như rơi vào quá khứ.
Anh ta cười khổ nói: "Chuyện này cũng phải mười lăm, mười sáu năm rồi."
"Lúc đó tôi vẫn còn là một thiếu niên ngỗ ngược, đầu vẫn chưa trọc và cũng khá đẹp trai.
Khi đó, rất nhiều cô gái xinh đẹp theo đuổi tôi.
Tôi rất bối rối không biết mình nên chọn kiểu phụ nữ nào." Đao Ba nói xong, trong mắt tràn đầy thổn thức.
Anh ta nói xong liền nhìn về phía Cố Bạch nói: "Lúc đó, chắc là tôi còn đẹp hơn tên nhóc này vài phần cũng nên!"
Cố Bạch trợn mắt mắng: "Anh Đao Ba à, chúng tôi muốn hỏi chuyện về đại ca của anh, chuyện của người đàn ông lưu lạc đeo song đao trên lưng, không phải chuyện của anh nha!"
Đao Ba vội ho khan một tiếng rồi nói: "Nhắc đến quá khứ, tôi không khỏi nhớ nhung những ngày đó."
"Tóm lại là tôi được đại ca của tôi cứu.
Anh ấy đang đi làm nhiệm vụ.
Tôi bị kéo vào Người Gác Đêm.
Sau hai năm ở đó, tôi gia nhập tiểu đội của đại ca.
Thời điểm đó, tôi mới ngoài hai mươi tuổi...” Đao Ba nói đến đây, ba người Lê Văn Vân vội vàng ho khan một tiếng.
"Sau đó thì sao, các người là đỉnh cấp thì chắc chắn cũng biết tới Người Gác Đêm.
Người Gác Đêm được chia thành nhiều bộ phận.
Lúc đó chúng tôi đến từ Hoa hệ.
Sau đó giữa các bộ phận sẽ ngẫu nhiên trao đổi giao lưu với nhau.
Đại khái đều là tiểu đội từ hai mươi lăm tuổi trở xuống mang đội tham dự." Đao Ba nói.
Trái tim của Lê Văn Vân khẽ động.
Lúc đó bọn họ cũng đã từng tham gia, và lần đó, 11762 họ đã giành được vị trí đầu tiên với tư thái nghiền áp.
Nhưng vào thời điểm đó, Lê Văn Vân đã hoàn toàn nổi tiếng.
Đao Ba tiếp tục: "Sau đó, chúng tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ đến Europa cùng nhau.
Trận đấu đó là do Demps, người đứng thứ ba trên Thiên bảng hiện tại tổ chức.
Sau đó để...!đại ca của chúng tôi phát hiện ra điều gì đó."
“Hả?” Lê Văn Vân nhìn về phía anh ta.
"Vốn dĩ giao lưu kiểu này là đến lúc thì dừng.
Nhưng lần đó lại xuất hiện rất nhiều điều ngoài ý muốn, người tham gia chết rất nhiều, cuối cùng chỉ còn lại ba người, tôi, đội trưởng và vợ đội trưởng." Đao Ba thở hắt ra, hốc mắt bắt đầu đỏ hoe: "Tính cả thành viên của tiểu đội chúng tôi lúc đó, rất nhiều người đã chết."
"Và chúng tôi vô tình phát hiện ra người khởi xướng sự việc này chính là Demps của bên tổ chức.
Lúc đó ông ta đã rất già.
Để kéo dài tuổi thọ, tôi không biết ông ta lấy đâu ra một phương pháp bí mật, sử dụng tính mạng của những thiên tài trẻ tuổi này, dùng dụng cụ để hút máu của họ, có thể khiến ông ta sống lâu hơn.” Đao Ba thở ra!
“Lúc đó, đội trưởng của chúng tôi đã báo cáo lên trên, nhưng phía trên hoàn toàn không tin.” Đao Ba thở dài một hơi rồi nói: “Vì vậy đội trưởng của tôi quyết định lấy cái chết chứng minh.
Để báo thù cho đồng đội, đội trưởng lúc đó vốn là con cưng của trời, tuổi còn trẻ đã trở thành top 10 của Người Gác Đêm, nhưng anh ấy vẫn không chút do dự, cầm dao xông thẳng vào nhà Demps! Bị Demps bắt giữ!"
"Sau này Trác Nhất Minh ra tay mới cứu giữ được anh ấy.
Nhưng vợ của đội trưởng lại bị Demps giết ngay trước mặt anh ấy! Hai người chúng tôi cũng bị đày đến nơi này!" Đao Ba thở dài một hơi.
Bên trong mắt đám người Lê Văn Vân hiện lên vẻ phẫn nộ.
Đối với Demps, ông ta đã hoàn toàn vượt qua điểm mấu chốt trong suy nghĩ của họ.
Nhưng địa vị của ông ta quá cao, là người đoạt huân chương Tinh Diệu thế hệ thứ nhất! Cho dù trong hệ Europa hay địa vị trong toàn bộ Người Gác Đêm cũng đều rất cao.
Không ai tin rằng ông ta sẽ làm chuyện như vậy.
Dẫu gì thì nói theo một mức nào đó, ông ta đã từng là một anh hùng của Người Gác Đêm.
Về phía Europa, nhiều Người Gác Đêm có tín ngưỡng cuồng nhiệt với ông ta, giống như với Trác Nhất Minh bên phía Hoa hệ vậy.
"Cho nên sau khi đến đây, tâm lý của đại ca chúng tôi suy sụp.
Lần đó, đại ca cảm nhận được sức mạnh của Demps, cảm nhận được sức mạnh của siêu cấp.
Anh ấy cũng rất cố gắng, muốn đột phá lên siêu cấp và rời khỏi thành phố này, đi tìm Demps để trả thù, nhưng cửa vào siêu cấp này, dù thế nào anh ấy cũng không thể vượt qua được!" Đao Ba thở dài một hơi nói: "Rồi anh ấy bắt đầu sa đọa, lấy rượu qua ngày, ngày nào cũng nhờ tôi đưa đồ ăn đến cho anh ấy nên anh ấy mới tồn tại được cho đến bây giờ."
Lê Văn Vân hiểu được sự tuyệt vọng của anh ta!
Cũng giống như anh bây giờ, dưới tình huống chân khí vẫn chưa phục hồi, khi người của Demps đến đây, anh chỉ có thể sống một cuộc sống thấp hèn.
Anh thở ra một hơi, sau đó nói: "Dẫn tôi đi gặp anh ta, tôi muốn tâm sự với anh ta!"
Đao Ba lắc đầu và nói: "Quên đi, anh ấy không giao tiếp với bất cứ ai cả, kể cả tôi.
Hôm qua tôi đến gặp anh ấy, anh ấy cũng không nói một lời nào với tôi.
Cuối cùng