Vũ Cuồng nói với khuôn mặt lạnh lùng và tràn đầy sát khí.
Tầm quan trọng của Vũ Hoàng Minh đối với dòng tộc nhà họ Vũ không phải là đùa đâu.
Khổ luyện bao nhiêu năm qua cũng chỉ vì khoảnh khắc này thôim
Nếu Vũ Hoàng Minh bị thương vì sự cố này.
Anh ta có thể thấy được cảnh một sống một còn giữa nhà họ Vũ và nhà họ Trương.
Nghe vậy, Trường Thắng Thiện mỉm cười, nụ cười của ông ta rất lạnh lùng.
“Vậy sao?”
“Chỉ là một cao thủ ám kình, tôi nghĩ nhà họ Vũ của mấy người sẽ không ngốc như vậy mà khiêu chiến với nhà họ Trương của tôi đâu!”
“Hơn nữa, nhà họ Trương của tôi...cũng không sợ họ Vũ của anh!” Càng về cuối, giọng nói của ông ta càng lạnh lùng.
Vũ Cuồng muốn nói gì đó nhưng bị Vũ Hoàng Minh ngăn lại.
“Vũ Cuồng, đây là ân oán cá nhân của tôi, không liên quan gì đến dòng tộc cả!” Vũ Hoàng Minh vứt tàn thuốc trong tay xuống đất và nhẹ nhàng dùng chân dập tắt.
Đôi mắt anh khẽ hướng lên và nhìn Trương Thắng Thiện cùng những người xung quanh.
Anh thờ ơ nói: "Ông cho rằng chỉ dựa vào đám rác rưởi mấy người đủ tư cách sao?”
Không chỉ Vũ Cuồng chết lặng mà Vũ Liều cũng gần như ngất đi.
Tất