Trong đại sảnh.
Vũ Cuồng nhìn tình huống xảy ra trước mặt với vẻ mặt u ám.
Sau khi suy nghĩ rất lâu vẫn không thể đưa ra quyết định.
Cuối cùng ông ấy lấy điện thoại di động ra và gọi cho chủ nhân.
Giọng Vũ Trường An truyền đến qua điện thoại, "Sao vậy? Bây giờ mọi người đang ở đâu?"
Vũ Trường An đã biết rằng chiến tranh ở biên giới đã kết thúc nên không cần phải đoán cũng biết rằng Vũ Cuồng và Vũ Hoàng Minh đang trên đường về nhà.
"Chủ nhân, đã xảy ra chuyện!" Vũ Cuồng hít một hơi thật sâu, giọng điệu hơi trầm xuống.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Giọng điệu của Vũ Trường An ngay lập tức trở nên lạnh lùng.
"Cậu chủ và tôi đang ở Thành phố Hải Mỹ nhưng có vẻ như cậu chủ và Trương Thắng Thiện đã có ân oán từ trước." !"Bây giờ đã bắt đầu đánh nhau"
"Cậu chủ không cho tôi xen vào và nói đây là ân oán cá nhân của cậu ấy!"
Ban đầu Vũ Cuồng không định nói với chủ nhân.
Nhưng mà, lỡ may cậu chủ xảy ra chuyện gì thì ông ấy cũng không gánh nổi trách nhiệm này.
Quan trọng hơn, nếu cậu chủ vô tình đánh chết Trương Thắng Thiện thì sự việc sẽ còn nghiêm trọng hơn.
"Cái gì?"
"Thằng nhóc này, tại sao nó có thể xảy ra mâu thuẫn với Trương Thắng Thiện?"
"Được rồi, tôi sẽ đến đó ngay!"
Vũ Trường An nói xong liền định cúp điện thoại.
Nhưng mà Vũ Cuồng đã ngăn Vũ Trường An đang chuẩn bị đến.
"Chủ nhận, xem ra ông không cần tới..."
Vũ Cuồng sững sờ nhìn Vũ Hoàng Minh mang đôi mắt đỏ như máu trong đại sảnh.
Sát khí đáng sợ đó giống như khiến cho lòng bàn chân của tất cả mọi người có mặt ở đây đều ớn lạnh, da đầu tê dại.
.
Truyện Ngược
"Tình hình dường như không thể kiểm soát