Ngay cả Lưu Phấn cũng vậy.
Dù sao cũng đá đánh nhau sứt đầu mẻ trán, chẳng có gì đáng ngại cả.
“Anh thật sự muốn cá chết lưới rách à, anh thật sự tưởng rằng nơi này là địa bàn của anh sao?” Sắc mặt Trương Thắng Thiện trở nên dữ tợn, từ giọng điệu của Vũ Hoàng Minh, ông ta có thể nghe ra sát khí của anh.
“Nơi này không phải địa bàn của tôi, nhưng nếu tôi đã muốn giết người thì không ai có thể sống được!”
“Ông, cũng giống như vậy!” “Đao tiếp theo này sẽ chặt bỏ cái đầu chó của ông!” “Vũ Cuồng, ngăn Lưu Phấn lại cho tôi!”
Vừa dứt lời, Vũ Hoàng Minh đã biến mất.
Chớp mắt một cái, anh lại xuất hiện trước mắt Trương Thắng Thiện.
Trương Thắng Thiện quay người muốn né tránh một đòn này, nhưng ông ta phát hiện ra mình đã bị đối phương vây kín không còn đường lui nữa.
!Một đạo này, muốn tránh cũng không thể tránh!
Lưu Phấn thấy vậy, lập tức muốn ra tay cứu giúp!
Bởi vì ông ta biết, nếu Trương Thắng Thiện chết thì ông ta cũng không thể sống.
Nhưng mà ông ta chưa kịp ra tay thì Vũ Cuồng đã lao tới, hung hăng giơ chân đá một cước vào đầu ông ta.
Rơi vào đường cùng, chỉ có thể giơ tay lên đỡ.
“Phụt!”
Dao uống máu chém vào vai Trương Thẳng Thiện.
Ngay cả xương cốt ông ta cũng suýt nữa bị một đao này chém đứt.
Tưởng rằng chỉ như vậy là kết thúc, Trương Thắng Thiện định ra tay phóng một quyền hướng về phía ngực Vũ Hoàng Minh.
Nhưng ông ta nhầm rồi.
Đây chỉ là một chiêu trò của đối phương thôi.
Lưỡi dao lệch qua một bên, cắt ngang qua.
“Phốc!”
Một cái đầu to đầm đìa máu bắn ra phía mấy người xung quanh.
“Thịch thịch thịch!”
Đầu Trương Thắng Thiền lăn lông lốc trên mặt đất.
Đôi mắt