Diệp Băng Tâm nhíu mày!
Diệp Chấn Quân cũng kinh ngạc: “Mày không phải biết đắc tội Diệp gia bọn tao, không thể không chết nên đến cầu xin tha thứ sao?
Diệp Chấn Quân cả giận nói: “Mày cùng mười tám tên binh sĩ Bắc Cảnh kia, đả thương, đánh chết không ít thuộc hạ của Diệp gia, chưa kể, mày còn đá gảy xương sườn của cháu tao, đánh gảy chân nó.
Hiện tại ở trước mặt bọn tao mày còn dám đứng, không mau quỳ xuống sám hồi đi!”
Đám người Diệp gia ở hiện trường, cùng đám thuộc hạ của Diệp Chắn Quân, đồng loạt rống lên.
“Quỳ xuống sám hồi!”
“Quỳ xuống sám hồi!”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Muốn tôi quỳ xuống, các người không xứng.
Hơn nữa nên sám hồi chính là Diệp gia các người.”
Diệp Băng Tâm, Diệp Quân cùng đám thuộc hạ nghe vậy liền ngây người.
Diệp Chấn Quân không dám tin hỏi: “Mày nói cái gì? Mày nói người nên sám hối là Diệp gia bọn tao?”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Hạng Các lão dùng danh nghĩa Nội các đánh lạc hướng Thiếu soái, người của Diệp gia các người nhân cơ hội này khi dễ Thiếu soái phu nhân.
Các người nói Diệp Mục Thiên có phải là gieo gió gặt bão không? Diệp gia các người không phải nên vì hành vi của mình mà sám hồi không?”
Diệp Chấn Quân: “Mày!”
Diệp Băng Tâm híp mắt, nhìn chằm chằm Trần Ninh, chậm rãi nói: “Cậu không phải đến để cầu xin tha thứ, vậy cậu đến đây làm gì? Muốn đến chịu chết sao?”
Trần Ninh mỉm cười: “Chịu chết? Tôi là đến truyền tin!”
Truyền tin?
Tin gì?
Diệp Băng Tâm cùng Diệp Chấn Quân liếc nhìn nhau, mọi người ở hiện trường cũng hai mặt nhìn nhau, thần tình mê mamg.
Chỉ thấy Trần Ninh lấy ra một phong thư, tiện tay đặt lên bàn.
Diệp Chấn Quân cầm lấy, sau đó nhanh chóng đọc qua một lần.
Ông ta càng xem càng phẫn nộ!
Diệp Băng Tâm tò mò: “Thư này viết gì?”
Diệp Chấn Quân đưa thư cho Diệp Băng Tâm, phẫn nộ nói: “Chị nhìn xem!”
Diệp Băng Tâm cầm thư đến, thiếu chút nữa tức giận ngất đi.
Hóa ra là một phong thư cảnh cáo của văn phòng luật SƯ.
Trên thư cảnh cáo viết: “Cảnh cáo Diệp gia trông coi giáo dục thật tốt Diệp Mục Thiên, cũng cảnh cáo Diệp gia tự giải quyết cho tốt.
Nói cách khác, Tống Sính Đình tiểu thư: có thể bát cứ lúc nào thông qua pháp luật truy cứu trách nhiệm của Diệp gia.”
Diệp Băng Tâm hét lên một tiếng đầy giận dữ!
Buổi sáng bà ta vừa cho luật sư mang thư đến cho Tống Sính Đình.
Nhưng vạn lần không ngờ đến, chưa tới nữa ngày sau đối phương lại trả cho bà ta một phong thư luật sư.
Đây quả thực là ăn miếng trả miếng, đói chọi gay