Vương Đạo Phương nhanh chóng đứng lên: “Thiếu soái, tôi tiễn ngài.”
Trần Ninh nói: “Không cần đâu, chúng tôi có xe hơi riêng.
Nhớ rõ, chăm sóc gia đình của tôi.”
Vương Đạo Phương nói: “Vâng, thuộc hạ hiểu rồi.”
Trần Ninh rời đi cùng Điển Chử.
Sau khi Vương Đạo Phương thanh toán hóa đơn, ông cũng đưa Chiêm Thiết Quân và những người khác rời khỏi quán trà.
Ra khỏi quán trà đi về phía bãi đậu xe, Chiêm Thiết Quân không khỏi thấp giọng hỏi Vương Đạo Phương một lần nữa: “Tướng quân, ngài thật sự không định tham gia bữa tối của Diệp Sâm sao?”
Theo như những gì Chiêm Thiết Quân thấy, ngay cả khi Vương Đạo Phương không muốn đi, vẫn phải tìm một lý do qua loa tắc trách một chút, nếu không sẽ đắc tội Tiêu Diêu vương, không tốt lắm.
Lúc này Vương Đạo Phương biết Trần Ninh là Đại đô đốc, đồng thời cũng biết Diệp Sâm ở đây để làm phiền Trần Ninh, theo quan niệm của ông, Diệp Sâm là đang tìm chết, sao ông có thể lao vào vũng bùn lần này được.
Ông không cẩn thận buột miệng: “Tôi bận đi với Đại đô đốc, tham gia tiệc tùng đó làm gì.”
‘Vương Dao nói xong mới nhận ra mình lỡ miệng.
Nhìn Chiêm Thiết Quân, quả nhiên vẻ mặt đầy kinh ngạc, vẻ mặt như muốn nói: Đi với Đại đô đốc, Đại đô đốc sắp tới Trung Hải thị sát sao?
‘Vương Đạo Phương lỡ miệng, nhưng nghĩ lại, cũng không phải nói ra Trần Ninh là Đại đô đốc, cũng lười giải thích, miễn cho nói nhiều sai nhiều, chỉ trầm mặt nói: “Cứ như: vậy đi, rút quân về doanh.”
Chiêm Thiết Quân vội vàng đáp: “Vâng!”
Vương Đạo Phương và tùy tùng đã lên xe chuyên dụng quân đội.
Chiêm Thiết Quân là thân tín của Vương Đạo Phương, luôn nghĩ cho Vương Đạo Phương, anh ta cảm thấy lần này ông không tham gia bữa tối của Diệp Sâm thì ít nhất cũng phải chiếu lệ và tìm một lời giải thích hợp lý cho việc không đi.
Vì vậy, khi lên xe, anh ta vẫy tay, gọi một người lính bên cạnh và nói nhỏ: “Anh đến Bích Hải Vân Thiên, nói với Diệp Sâm thiếu gia rằng Đại đô đốc có khả năng đến doanh trại Trung Hải thị sát, nên tướng quân của chúng ta không có thời gian để ra ngoài và tham gia bữa tiệc, mong cậu ấy hiểu.”
Người lính đáp: “Vâng!”
Bích Hải Vân Thiên, biệt thự biển siêu cấp.
Biệt thự này là biệt thự nghỉ dưỡng ở Trung Hải của Lưu Diệu Lâm, người giàu nhất tỉnh Giang Nam, thường bị bỏ trống, chỉ có một nhóm bảo mẫu được thuê để quét dọn trông nom.
Nhưng hôm nay Bích Hải Vân Thiên lại rất náo nhiệt.
Hóa ra là!
Lưu Diệu Lâm cùng Diệp Sâm tạm thời ở lại đây, ngay khi Diệp Sâm vừa mới ở lại, lập tức phái người đi mời những nhân vật tai to của đủ loại tầng lớp trong Trung Hải đến dự tiệc.
Diệp Sâm cũng biết Trần Ninh và Tống Sính Đình đều là những nhân vật nặng ký