Nhưng đúng lúc này, một quản gia mang theo một vị binh sĩ, từ bên ngoài tiền đến.
Người quản gia nói: “Báo cáo ông chủ, báo cáo Diệp tiên sinh, đây là cảnh vệ của Vương tướng quân, có lời muốn thay ông ấy nói với Diệp tiên sinh.”
Diệp Sâm cùng mọi người ở hiện trường, đổ dồn ánh mắt vào người cảnh vệ kia.
Diệp Sâm nói: “Tướng quân nhà anh tại sao không tới bữa tiệc của tôi, phái anh tới, muốn nói cái gì với tôi?”
Người cảnh vệ nói thật: “Diệp tiên sinh, tướng quân nhà tôi nói, Đại đô đốc tới Trung Hải thị sát, ông ấy tiếp đãi Đại đô đốc, lại trùng với thời gian bữa tiệc, xin ngài hiểu cho.”
Vốn dĩ Diệp Sâm không nể mặt Vương Đạo Phương, không đến bữa tiệc tối của anh ta, anh ta rất khó chịu, cảm thấy điều này là do Vương Đạo Phương không cho anh ta chút thể diện nào.
Nhưng bây giờ, sau khi nghe những lời của cảnh vệ Vương Đạo Phương, đôi mắt của anh ta mở to.
Đại đô đốc sắp tới quân đội Trung Hải thị sát, Vương Đạo Phương phải đi hộ tống.
Bây giờ đại đô đốc là sự tồn tại chói mắt nhất ở Hoa Hạ, sau khi người đó chỉ huy quân Bắc Cảnh đánh bại 50 vạn quân Tu La quốc, uy phong của Đại đô đốc đã như mặt trời ban trưa.
Đại đô đốc xuất thế, ai dám tranh giành?
Mạnh như Diệp gia, cho dù Diệp Sâm có tính cách ngang ngược, nghe đến ba chữ Đại đô đốc, vẻ không hài lòng ban đầu trên mặt anh ta lập tức biến mắt, trở nên vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ.
Những người xung quanh cũng tương tự như vậy, các chức sắc Trung Hải khắp hội trường đều kinh ngạc thốt lên: “Trời ạ, vậy mà Đại đô đốc đến quân đội Trung Hải của chúng ta thị sát.
Tin tức này quá bùng nỗ rồi.”
“Phải, tại sao chúng ta không nhận được một tin tức nào thế?”
“Ngốc vừa thôi, khẳng định là Đại đô đốc muốn âm thầm đến quân đội Trung Hải thị sát, không muốn gây nhiễu lòng dân.”
“Cũng đúng.
Đại đô đốc luôn luôn uy phong lại thần bí, chúng ta mà biết được hành tung của Đại đô đốc mới là bất thường.”
Mọi người bàn tán xôn xao, nếu không phải vì tiệc tối của Diệp Sâm, bỏ dở giữa chừng sẽ làm Diệp Sâm mắt mặt, e rằng những người này đã chạy sang quân đội bên kia.
Sau khi Diệp Sâm biết được “lý do” khiến Vương Đạo Phương không thể đến tiệc tối của mình, thay vì tức giận, anh ta lại mỉm cười.
Anh ta dặn dò Tà Tăng lấy một con dao găm cực kỳ tinh xảo khảm bằng đá quý, đóng gói trong hộp gỗ đàn hương, trịnh trọng giao cho tên cảnh vệ trước mặt, cười nói: “Vương Tướng quân muốn tiếp đãi Đại đô đốc, không thể