Trần Ninh cười nói với Tống Thanh Tùng: “Ông, ông cứ đem lòng đặt trở lại trong bụng đi, néu Diệp Tiêu Dao còn tới bới móc, cháu nhất định sẽ xử lý tốt, sẽ không liên lụy đến mọi người.”
Tống Thanh Tùng rất muốn hỏi niềm tin của Trần Ninh đến từ đâu?
Nhưng, lời này cuối cùng cũng không dám hỏi ra, dù sao bên ngoài đều truyền Trần Ninh đắc tội với Hạng lão, bị cách chức.
Bây giờ hỏi Trần Ninh niềm tin lấy từ đâu, đây không phải là xát muối vào vết thương sao?
Trong lòng Tống Thanh Tùng vẫn là lo lắng, ngoài miệng chỉ có thể nói: “Nếu cháu rể cháu có cách ứng phó Tiêu Diêu vương, vậy ông liền yên tâm.”
Vừa dứt lời!
Điển Chử liền từ bên ngoài tiến vào, bước nhanh đến bên tai Trần Ninh, nhỏ giọng nói: “Thiếu soái, không hay, Diệp Tiêu Dao phái cao thủ Độc Cô Hành đi tới Trung Hải, làm bị thương người phụ trách trông coi Diệp Sâm, mang Diệp Sâm đi, còn nói bảo ngài mua quan tài tốt chờ chết.”
“Nghe nói chẳng những trí tuệ hơn người, hơn nữa thực lực rất khủng bó.”
“Là một sát nhân không tính là cường giả siêu cấp.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Diệp Tiêu Dao không tự mình đến giải quyết ân oán với tôi, phái một thủ hạ tính cái gì?”
“Thôi, vậy Độc Cô Hành kia hiện tại ở đâu?”
Điển Chử nói: “Một nhóm Độc Cô Hành, hành tung rất bí ẩn, bọn họ cứu Diệp Sâm đi, nhất thời nửa khắc chúng tôi chưa tra được chỗ đặt chân của ông ta, bọn họ giống như biến mắt khỏi không trung vậy.”
Trần Ninh nói: “Xem ra là một cao thủ phòng theo dõi truy tìm.”
Điển Chử nói: “Nhưng Độc Cô Hành nói, ngày mai lúc hoàng hôn ông ta sẽ đích thân đến Tống gia, cùng Thiếu soái ngài còn có Tống gia, tính sổ.”
“Thuộc hạ cảm thấy, ngày mai nhát định Độc Cô Hành sẽ đến Tống gia.”
Nhóm người Tống Thanh Tùng nghe thấy tê cả da đầu, đều nhìn Trần Ninh, kêu khổ không ngừng nói: “Trần Ninh à, cháu xem, tai