Trần Ninh lái xe về nhà cùng Tống Sính Đình và Đồng Kha.
Trên đường đi, Tống Sính Đình không nhịn được hỏi: “Trần Ninh, anh quen biết cục phó Ngưu từ khi nào? Lần này không có ông ấy bênh vực lẽ phải thì chúng ta gặp rắc rồi rồi.”
Trần Ninh khẽ cười nói: “Kỳ thật anh không quen biết Ngưu Lập Châu.”
Tống Sính Đình mở to hai mắt: “Vậy tại sao ông ấy lại che chở cho anh đến vậy?”
Ngưu Lập Châu đã bỏ tù đám người Lưu Hạ, sa thải Lý Cường khỏi vị trí của ông, có thể nói là công bằng làm việc.
Tuy nhiên, Ngưu Lập Châu đã sử dụng chiêu thức gậy ông đập lưng ông, đưa một nhóm người vào phòng giam để dạy dỗ Lưu Hạ.
Còn tên biến thái háo sắc Phan Thạch Hoa thì ném vào phòng có mấy tù nhân đồng tính.
Đây có thể coi là báo thù cho Trần Ninh!
Nếu không có giao tình rất tốt, Ngưu Lập Châu không có lý do gì để giúp Trần Ninh như vậy!
Trần Ninh cười nói: “Lúc anh bị bọn họ nhốt lại đã yêu cầu gọi một cuộc điện thoại. Cái mà bọn họ không biết là anh đã gọi điện thoại khiếu nại đến thị trưởng.”
Tống Sính Đình mở to mắt, kinh ngạc kêu lên: “Như vậy cũng được sao?”
Trần Ninh cười nói: “Tập đoàn Ninh Đại của chúng ta là công ty chủ chốt của địa phương, lần này thắng được quyền làm đại lý vắc-xin ung thư gan, trong tương lai sẽ có cơ hội trở thành công ty nỗi tiếng thế giới.”
“Lãnh đạo thành phó rất coi trọng công ty của chúng ta. Chúc gia tìm mấy người Lưu Hạ đến dùng việc công báo thù riêng để ám hại chúng ta. Lãnh đạo thành phố Trung Hải chúng ta nhất định sẽ không đồng ý.”
Tống Sính Đình tin những lời của Trần Ninh là đúng, tỏ vẻ cảm ơn: “Lãnh đạo thành phố đã quan tâm rất nhiều đến chúng ta.
Vậy chúng ta phải cố gắng làm việc chăm chỉ, tạo ra những thành tựu để cống hiến cho xã hội, không phụ sự kỳ vọng của mọi người dành cho chúng ta.”
Tống Sính Đình vô cùng tin tưởng lời giải thích của Trần Ninh.
Mà Đồng Kha đang ngồi ở ghế sau xe vẫn không ngừng trợn mắt nhìn Trần Ninh.
Cô biết Lưu Hạ và máy tên hề muốn gây bát lợi cho Trần Ninh chỉ đơn giản là con kiến rung cây.
Ngày hôm sau, đám người Lưu Hạ đã bị chính quyền Trung Hải đưa trở lại tỉnh lị Thiên Hải.
Tên nào tên nấy đều bị gãy tay gãy chân, kết cục hết sức thê thảm, thậm chí nửa năm một năm cũng không thể phục hồi ngay được.
Hơn nữa kể cả sau khi phụ hồi thì cũng không thẻ tiếp tục làm việc trong đội điều tra hình sự nữa, chỉ có thể chuyển sang làm công việc văn thư.
Phan Thạch Hoa cũng được đưa trở lại cùng đám người đó.
Khắp người Phan Thạch Hoa đều bị tổn thương nghiêm trọng, đúng với mô tả như một bông hoa cúc đầy thương tích.
Ngay cả nằm cũng không được, chỉ có thể nằm sắp, bởi vì nằm xuống sẽ chạm vào vết thương…
Về chấn thương cơ thể, Phan Thạch Hoa không bị thương nặng như Lưu Hạ.
Nhưng xét về chắn thương tâm lý, Phan Thạch Hoa cảm thấy mình vừa trải qua một trải nghiệm khủng khiếp nhất, bây giờ nhìn thấy người da đen là ông ta như bị bóng đen tâm lý.
Sân sau Đường gia, kính hò.
Tại gian đình giữa hồ, Đường Bắc Đầu đang cầm cần câu bằng tre loại thượng đẳng câu cá.
Lúc này, lão quản gia Đường Tam Tài vội vàng chạy tới, mở miệng muốn bẩm báo với Đường Bắc Đầu.
Nhưng ông ta còn chưa kịp mở miệng thì Đường Bắc Đầu đã giơ tay trái lên ra hiệu cho ông ta không lên tiếng.
Ngay sau đó bèn thấy có một con cá đã mắc câu, Đường Bắc Đầu bèn dùng tay phải nhác cần câu lên.
Thu dây một lát thì thấy một con cá chép to đã ngoi lên khỏi mặt nước.
Đường Bắc Đầu thò tay bắt lấy con cá hai lần, nhưng đều không gỡ móc câu ra thành công.
Ánh mắt ông ta lập tức lạnh lùng, đột ngột kéo con cá chép ra khỏi lưỡi câu, miệng con cá cũng rách ra rỉ máu.
Tõm!
Con cá chép bị ném trở lại hồ, chẳng mấy chốc đã biến mắt trong nước.
Nhưng Đường Tam Tài thấy rõ miệng con cá đã rách nát, nhất định không sống được nữa.
Người giúp việc bên cạnh mang một chậu nước và khăn mặt đến để rửa tay cho Đường Bắc Đầu.
Sau khi Đường Bắc Đầu rửa tay, mới thản nhiên nói: “A Tài, có chuyện gì vậy?”
Đường Tam Tài kính cẩn nói: “Lão gia, Lưu Hạ và Chúc Chí Kiệt đã về rồi.”
Đường Bắc Đầu lạnh nhạt nói: “Chúc Chí Kiệt đã giết Trần Ninh rồi. Chúc gia không phải đã báo thù được rồi sao?”
Ð Đường Tam Tài lúng túng nói: “Trần Ninh vẫn bình an vô sự, đám người Lưu Hạ toàn bộ đều bị thương nặng, Chúc Chí Kiệt thì càng thảm hon, trực tiếp biến thành tàn phế.”
Đường Bắc Đầu sửng sốt: “Cái gì?”
Đường Tam Tài giải thích lại chuyện ông ta đã biết được cho Đường Bắc Đầu một lượt, rồi cười gượng nói: “Nghe nói tập đoàn Ninh Đại của Trần Ninh và vợ cậu ta là một doanh nghiệp chủ chốt của thành phố Trung Hải. Lãnh đạo của Trung Hải và Trần Ninh có mối quan hệ rất thân thiết.”
“Lần này, thành phố Trung Hải thậm chí còn không nề mặt Lưu Hạ, vẫn lựa chọn bảo vệ Trần Ninh, thậm chí còn dạy dỗ đám người Lưu Hạ rất thảm. Đây là điều mà tôi cũng không dám ngờ tới.”
Đường Bắc Đầu không vui: “Một thành phố Trung Hải nhỏ nhoi mà dám hung hăng như vậy, chẳng lẽ bọn chúng không biết Lưu Hạ là do tôi phái tới hay sao?”
Đường Tam Tài không hề do dự nói: “Lãnh đạo cấp cao của thành phố Trung Hải nhất định là không biết Lưu Hạ là do lão gia phái tới. Nếu không cho dù bọn chúng có ăn gan hùm mật gấu thì