Tin tức Giang Nam vương Đường Bắc Đầu sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi tại khách sạn Trung Hải đang truyền khắp thành phố Trung Hải.
Tin tức này ngay lập tức làm nỗ tung toàn bộ vòng vây quyền lực ở thành phố Trung Hải, mọi người đổ xô đến dò hỏi và dùng nhiều cách thức khác nhau để có được tắm vé tham dự tiệc rượu chiêu đãi.
Địa vị của Đường Bắc Đầu ở phía Nam là không thể nghỉ ngờ.
Điều khiến Tống Sính Đình ngạc nhiên là cô cũng nhận được một lá thư mời dự tiệc chiêu đãi.
Cô nói với Trần Ninh tin vui này đầu tiên một cách vô cùng kích động: “Trần Ninh, nhân vật đứng đầu miền Nam Đường Bắc Đầu sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi thương vụ ở thành phố Trung Hải của chúng ta, hơn nữa còn gửi cho chúng ta một lá thư mời.
Trời ơi, chúng ta thật may mắn.”
Trong mắt Trần Ninh lóe lên một màu sắc kỳ lạ, theo thông tin mà anh có được, lúc trước Lưu Hạ đến gây rối cho anh chính là do Đường Bắc Đầu sai khiến.
Lưu Hạ chịu nhiều đau khổ ở Trung Hải như vậy mà sau khi hắn trở về lại không có sóng gió gì, lại còn có tin tức rằng Đường Bắc Đầu đã đích thân đến Trung Hải.
Bất kể tin tức này có phải là sự thật hay không, bữa tiệc rượu thương vụ này chắc chắn là một bữa tiệc Hồng Môn Yến, hơn nữa rất có khả năng là nhằm vào anh và Tống Sính Đình!
Vì vậy Trần Ninh khẽ nói: “Chỉ là một bữa tiệc rượu mà thôi. Có đáng để em vui vẻ như vậy không? Anh cho rằng có tham gia hay không cũng không quan trọng.”
Tống Sính Đình cười nói: “Trần Ninh, có thể anh không biết, Đường tiên sinh ở phía Nam của chúng ta có sức mạnh vô song. Nếu có thể được ông ta coi trọng, thì dù làm kinh doanh hay chính trị ở phía Nam đều thuận buồm xuôi gió.”
“Ông ta đã tổ chức một bữa tiệc rượu ở Trung Hải. Mọi người đương nhiên đều háo hức muốn giành được vinh dự tham gia bữa tiệc rượu đó.”
Tống Sính Đình đã nói nhiều như vậy, nhưng phát hiện Trần Ninh vẫn không cho là đúng như trước.
Cô chỉ có thể bất lực nói: “Dù sao có thể tham gia tiệc chiêu đãi của Đường tiên sinh cũng là một cơ hội hiếm có. Trần Ninh, tối mai anh đi cùng em đến tiệc chiêu đãi nhé.”
Trần Ninh cười nói: “Được, tối mai anh sẽ bồi vợ đi.”
Anh biết rằng tiệc chiêu đãi tối mai sẽ là một bữa tiệc Hồng Môn Yến, cũng có khả năng có thể là Đường Bắc Đầu đích thân đến thăm Trung Hải.
Nhưng anh vẫn thật sự không coi Đường Bắc Đầu ra gì, trước đó anh đã từng nói cho dù Đường Bắc Đầu xuất hiện ở trước mặt anh, anh bảo Đường Bắc Đầu quỳ xuống thì Đường Bắc Đầu cũng không dám đứng!
Làm sao bây giò anh lại sợ hãi một bữa tiệc Hồng Môn Yên nhỏ bé chứ!
Buổi tối Trần Ninh và Tống Sính Đình không về nhà ăn tối, hai người chọn đến một nhà hàng gần công viên Giang Tân dùng bữa, thật hiếm khi mới có được thế giới riêng của hai người.
Công viên Giang Tân cách tập đoàn Ninh Đại không xa, Trần Ninh và Tống Sinh Đình chọn đi bộ đến đó thay vì lái xe.
Hai người đi ngang hàng nhau trên đường lớn trồng hai hàng cây ngô đồng hai bên, khi đi ngang qua quảng trường Giang Tân thì thấy rất nhiều người đang tập thể dục.
Một ông già có thân hình cường tráng trong bộ quần áo kiểu Trung Sơn đang hăng say luyện quyền.
Mọi người đứng xung quanh vây xem đều phấn khởi cổ vũ khen hay.
Trần Ninh và Tống Sính Đình đi qua, Tống Sính Đình ngạc nhiên nói: “Thân thể ông cụ này thật khỏe mạnh, quyền đánh mạnh mẽ như hồ, bạo phát sức mạnh.”
Ông cụ mặc quần áo Trung Sơn đang tập quyền nghe tháy lời Tống Sính Đình nói thì khuôn mặt già nua có chút tự đắc, thầm nghĩ: Ha ha, thứ mà lão phu luyện là bộ kỹ năng chiến đấu đầu tiên trong quân đội Bắc Cảnh tên là Long Quyền, chính là một chiêu thức giết người thực sự. Đương nhiên là phải đầy sức mạnh bùng nổi!
Ông cụ mặc Trung Sơn đang âm thầm đắc ý.
Thì đột nhiên nghe thấy Trần Ninh dửng dưng nói với Tống Sính Đình: “Cách luyện tập này của ông ta không đúng. Cơ thể của ông ta đã luyện đến bị thương. Còn luyện thêm hai năm nữa thì ông ta nhất định sẽ chết.”
Nghe Trần Ninh nói vậy, Tống Sính Đình mở to hai mắt.
Mấy người xung quanh đang xem và ông cụ mặc áo Trung Sơn nghe thấy Trần Ninh nói vậy cũng tròn xoe mắt.
Ông cụ mặc áo Trung Sơn nghe thấy Trần Ninh nói Long Quyền mà ông luyện tập không đúng, còn nói rằng ông sẽ chết thì rất tức giận, thậm chí còn không luyện quyền tiếp nữa mà đi thẳng đến chắn trước mặt Trần Ninh và Tống Sính Đình, nghiêm nghị nói: “Chàng trai trẻ, cậu vừa nói cái gì?”
Tống Sính Đình sợ tới mức vội vàng xin lỗi nói: “Ông à, chồng cháu không biết nên ăn nói bậy bạ. Cháu xin lỗi ông, ông đừng để ý.”
Ông lão mặc áo Trung Sơn nghe vậy thì sắc mặt có vẻ tốt hơn một chút, lúc này Trần Ninh mới lãnh đạm nói: “Bà xã, không cần xin lỗi ông ấy, bởi vì lời anh nói là sự thật.”
“Em đừng nhìn hiện tại tinh thần của ông ta vẫn minh mẫn quắc thước, thật ra ông ta đã bị nội bệnh. Còn luyện thêm hai năm nữa thì sẽ đột ngột qua đời.”
Người đàn ông mặc áo Trung Sơn nghe vậy thì vô cùng tức giận: “Thật là một anh chàng hay ho, cậu có biết tôi luyện quyền pháp gì không? Sao lại dám nói năng lung tung