Đồng Hán Đông nhìn thấy Đồng Dương, liền vui vẻ đứng lên nói: “Đồng Dương, cháu tới rồi!”
Mã Bảo Chỉ nói với Đồng Kha đang ngồi cạnh Tống Sính Đình: “Tiểu Kha, cháu đổi chỗ để cho anh họ ngồi.”
Mặc dù Đồng Kha không hiểu tại sao nhưng cô vẫn làm theo yêu cầu của mẹ cô, ngồi ở vị trí khác mà nhường chỗ cho Đồng Dương.
Sau khi Đồng Dương ngồi xuống, bên trái Tống Sính Đình là Trần Ninh còn phía bên phải Tống Sinh Đình từ Đồng Kha đổi thành Đồng Dương!
Ngay lập tức, tất cả mọi người trong phòng đều cảm thấy có gì đó không đúng.
Vợ chồng Đồng Hán Đông có ý sắp xếp Đồng Dương ngồi cạnh Tống Sính Đình là có ý gì?
Đồng Hán Đông tự hào giới thiệu cháu trai của mình: “Đồng Dương là con trai của đại ca của tôi, là con trưởng của Đồng gia. Nó vừa tốt nghiệp thì lập tức gia nhập quân đội, hiện tại là thượng uý, có phải rất lợi hại không?”
Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ đều cười theo, nói: “Tuổi trẻ tài cao, tuổi trẻ tài cao!”
Vẻ mặt Mã Bảo Chỉ trần đầy đắc ý, không biết là vô tình hay cố ý mà động chạm đến Trần Ninh: “Đương nhiên! Con rễ của hai người cũng từng gia nhập quân đội, đừng nói là thượng úy đoán chừng là chưa cả được thượng sĩ đi! Đây chính là khác biệt giữa tinh anh và phế vật!”
Một câu nói này khiến sắc mặt cả gia đình Tống Sính Đình thay đổi, cảm thấy lời nói của Mã Bảo Chỉ thật là quá đáng.
Nhưng Trần Ninh lại cảm thấy khá hứng thú nhìn Đồng Dương.
Anh đã từng đến quân đội quốc gia để tham dự lễ trao hàm quân đội, không biết Đồng Dương có biết anh hay không?
Nhưng Trần Ninh không ngờ tới chính là trong khoảng thời gian này, Đồng Dương tham gia tranh tài Binh vương nên căn bản là không ở Trung Hải.
Vì vậy Đồng Dương không gặp Trần Ninh, càng không biết thân phận thực sự của Trần Ninh.
Sau khi vợ chồng Đồng Hán Dương giới thiệu xong Đồng Dương, bọn họ lập tức giới thiệu sơ qua về gia đình Tống Sính Đình nhưng kỳ thực là chủ yếu giới thiệu Tống Sính Đình cho Đồng Dương biết.
Đồng Hán Đông cười tỉm tỉm nói với Đồng Dương: “Đây là Tống Sính Đình, mặc dù đã có một đứa con nhưng trên thực tế thì chưa lĩnh chứng. Hơn nữa, tính cánh hiền lành, còn trẻ tuổi mà đã thành lập một công ty riêng. Đồng Dương, cháu cảm thấy thế nào?”
Lần đầu tiên Đồng Dương nhìn thấy Tống Sính Đình, hắn kinh động như gặp tiên nhân, bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Máy chục năm chưa từng yêu đương, anh ta cảm thấy chuyện yêu đương là điều phi lý nhất đối với bản thân.
Nhưng hiện tại ngay cả khi biết Tống Sính Đình đã có con thì anh ta cũng không thèm để ý, anh ta dõng dạc nói: “Cháu cảm thấy Tống tiểu thư vô cùng xinh đẹp, quả thực là người tình trong mộng của cháu. Nếu như cô ấy đồng ý thì cháu sẵn sàng yêu cô ấy chân tình, bảo vệ cô ấy.”
Đồng Dương vừa nói xong, cả nhà Tống Sính Đình lập tực kinh ngạc đến ngây người.
Trần Ninh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lạnh lùng nói với vợ chồng Đồng Hán Đông: “Hai người có phải là có tật xấu hay không, Sính Đình là vợ của tôi mà hai người cũng có gan giới thiệu đối tượng cho cô ấy?”
Nói xong, Trần Ninh nhìn về phía Đồng Dương, hờ hững nói: “Còn về phần anh, tốt nhất là nên ngẫm lại đi, nếu muốn làm trong quân đội mấy năm nữa thì đừng thấy người phụ nữ nào cũng ngao ngao tỏ tình. Tống Sính Đình là vợ của tôi, cô ấy có tôi bảo vệ, không cần anh tự mình đa tình.”
Lời nói của Trần Ninh khiến vợ chồng Đồng Hán Đông và Đồng Dương vừa sốc vừa tức giận, mặt vẫn nóng bừng.
Đồng Hán Đông tức giận nói: “Tôi hiện tại là cùng gia đình Tiểu Đình bàn bạc, lúc nào mà đến phiên kẻ ăn bám vô dụng như cậu nói chuyện?”
Mã Bảo Chi cũng nói: “Đúng vậy, không đến trợt cậu nói chuyện Em gái, em rẻ, đứa com rễ của các người quả thật là không được, mau bảo cậu ta cút đi! Đồng Dương so với cậu ta tốt hơn gấp trăm ân, Đồng Dương mới xứng với Tiểu Đình!”
Tổng Trọng Tấn và Mã Hiểu Lệ tất nhiên là sẽ không đồng ý vô lễ và quá đáng như vậy, một bên vừa khéo léo từ chối, một bên vừa giảng hòa.
Nhưng vợ chồng Đồng Hán Đông không bỏ qua, Mã Bảo Chỉ hùng hỗ dọa nạt nói: “Em gái, trước kia em không nghe chị khuyên mà gà con Tống Trọng Bân, chịu nhiều khổ sở như vậy.
Hiện tại con gái em nhất định phải nghe chị, gả cho Đồng Dương, nếu có cùng Trầm Ninh thì nhất định tại chịu thiệt.”
Vợ chồng ông Trọng Bân bị lý lẽ của vợ chồng Đồng Hán Đông làm cho túi bụi.
Lúc này, Đồng Dương còm vứt cho Trần Ninh ánh mắt khiêu khích, kiểu căng nói: “Cậu cùng Tổng tiểu thư | không có chứng hôm thú vì vậy không được công nhận là vợ chồng. Do đó, tôi có tư cách theo đuổi Tống tiểu thư, nếu có bản lĩnh thì chúng ta cạnh tranh công bằng
Trong mắt Trần Ninh óe lên một tia tức giận, anh nghĩ thầm tên này có phải là kẻ ngốc không?
Lúc này cả căn phòng vang lên tiếng hò hét ầm ĩ, đột nhiên cửa phòng bị đạp ầm một tiếng.
| Sau đó một đám đàn ông mặc vest, đi giày da bước vào.
Sau khi đám đàn ông này xông vào thì lập tức chia thành hai hàng, nhường ra một lối đi.
Tiếp đó, một tên đàn ông dàng người chỉ cao 1m7 nhưng trông vô cùng khỏe mạnh, ngẵng đầu chậm rãi bước vào.
Tên đàn ông này có đôi mắt báo, râu quai nón, khắp cơ thể toát ra một lường khí tức mạnh mẽ khiến người ta không rét mà run.
Tên đàn ông mắt báo không phải là ai khác, chính là anh em kết nghĩa của Lục Thương Thiên – Hỗ Phù.
Đồng Hán Đông vừa kinh ngạc vừa tức giận, hét lớn: “Các người là ai, ai để các người xông vào đây? Tôi là bạn của ông chủ Vương của Đông Hải Long này, có tin tôi bảo anh ấy ném mắy tên các người ra ngoài hay không hả?”
Nghe vậy, sắc mạt Hỗ Phù trầm xuống, hờ hững nói: “Làm càn, vả miệng!”
Ngay khi lời nói của Hỗ Phù rơi xuống, lập tức có thuộc hạ bước lên, túm chặt áo Đồng Hán Đông, giơ tay tát ông ta vài cái vang dội.
Đánh cho hai má của Đồng Hán Đông sưng vù, khóe miệng chảy máu.
Một lời không hợp liền đánh người, thật ác độ!
cTất cả mọi người đều bị dọa sợ cho ngây người.
Hỗ Phù chắp hai tay sau lưng, đảo mắt nhìn đám người, nhàn nhạt nói: “Tôi tới đây vì hai việc.”
“Việc đầu tiên là yêu cầu Tống tiểu thư ký tên vào bản hợp đồng chuyển nhượng đại lý vắc-xin, giao quyền quản lý cho Lục gia chúng tôi.”
“Việc thứ hai là, Trần Ninh phải đi theo tôi.”
Nghe vậy, Tống Sính Đình liền đoán ra đám côn đồ này đến đây để đoạt quyền quản lý đại lý vắc-xin, hơn nữa bọn chúng còn muốn trả thù Trần Ninh.
Sắc mặt cô lập tức thay đổi rõ rệt: “Các người đừng có mơ mộng hão huyền, các người mau rời khỏi đây nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát.”
Nghe vậy, Hỗ Phù liền cười lớn, cuồng ngạo nói: “Báo cảnh sát? Cảnh sát thành phố Trung Hải này biết