Sau khi mọi người nhìn đám đàn ông mặc vest chật vật đem thi thể của Hỗ Phù bỏ chạy, bọn họ mới lấy lại tinh thần sau cú sóc vừa rồi. Mọi người nhìn Trần Ninh với ánh mắt khác nhau, có người khiếp sợ mà khinh thường, có người kinh hãi mà đố ky, có người rung động mà lo lắng, còn có người sùng bái mà cảm thấy tự hào.
Người lo lắng chính là Tống Sính Đình, cô sợ hãi việc Trần Ninh đánh chết côn đồ, có thể hay không sẽ nhận trừng phạt của pháp luật?
Sùng bái mà tự hào chính là Đồng Kha, ánh mắt cô lóe lên dị sắc, trong lòng thầm nhủ anh rễ thật sự quá lợi hại. Ngay cả anh họ là Binh vương của cô cũng không thể đối phó với tên hung ác kia vậy mà anh rẻ đánh chết luôn đối phương.
Kinh hãi mà đồ ky chính là Đồng Dương. Hai mắt Đồng Dương không dám tin nhìn Trần Ninh, dáng người Trần Ninh cảm giác còn xa mới khỏe mạnh như anh ta thì làm sao có thể một cước đạp chết Hỗ Phù được?
Đây nhất định không phải là thật, nhất định không phải là sự thật!
Lúc này, anh ta chợt nhớ ra là trong lúc Hỗ Phù chiến đấu với anh ta đã chịu một cú đấm nặng nề từ anh ta. Chẳng lẽ lúc chiến đấu với anh ta, Hỗ Phù đã bị thương nặng, sau đó Trần Ninh mới chiếm được tiện nghỉ?
Đồng Dương càng nghĩ càng cảm thấy nhất định là như vậy, anh ta là Binh vương toàn năng của quân đội thành phố Trung Hải, Thủ trưởng Vương Đạo Phương còn đích thân khen ngợi anh ta cơ mà. Hơn nữa cú đấm của anh ta còn có thể đánh chết một con trâu, con bò thì làm sao người bình thường có thể chịu được sức mạnh lớn như vậy?
Nghĩ rằng chắc chắn là do sau khi tiếp nhận một quyền của anh ta nên Hỗ Phù bị thương nặng, sau đó vì liều mà chết thôi!
Chỉ là không ngờ tới, hai hỗ tranh chấp, cuối cùng lại bị tên phế vật là Trần Ninh trùng hợp chiếm tiện nghiI Sau khi Đồng Dương nghĩ vậy, ánh mắt anh ta nhìn Trần Ninh liền càng ngày càng đố ky, còn có chút dữ tợn.
Anh ta cảm thấy vinh quang mà Trần Ninh đoạt được phải thuộc về anh ta mới đúng!
Lúc này, Tống Sính Đình, Đồng Kha, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ cùng Tống Thanh Thanh đồng loạt ra đón Trần Ninh, nhao nhao quan tâm hỏi Trần Ninh có bị làm sao không?
Trần Ninh khẽ lắc đầu, cười nói: “Con là từng là quân nhân, ông ta chỉ là tên cướp nhãi nhép thì còn chưa đủ tư cách khiến con bị thương.”
Lời này của Trần Ninh chỉ là thuận miệng nói, nhưng người nói vô tâm người nghe hữu ý. Sau khi nghe được lời này, sắc mặt Đồng Dương cùng vợ chồng Đồng Hán Đông lập tức trở nên khó coi.
Trước đó bọn họ còn chế nhạo Trần Ninh chỉ là một quân nhân mắy năm, ngay cả là trung sĩ cũng không được, hoàn toàn thua kém người đã là thượng úy là Đồng Dương.
Nhưng bây giờ, kẻ là thượng úy là Đồng Dương lại bị đánh cho hộc máu, cuối cùng kẻ còn chưa được trung sĩ như Trần Ninh phải đứng lên cứu bọn họ.
Lúc này, Mã Hiểu Lệ vội vàng đứng ra giảng hòa: “Đúng, đúng, đúng, Tiểu Dương bị thương rồi, mau gọi xe cứu thương trước đã.”
Ngay sau đó, Đồng Dương được đưa đến bệnh viện để điều trị.
Vợ chồng Đồng Hán Đông vốn đã lên kế hoạch chia rẽ Trần Ninh và Tống Sính Đình, sau đó tác hợp Tống Sính Đình với cháu trai của bọn họ là Đồng Dương.
Trước tiên, bọn họ khoe khoang Đồng Dương ưu tú như thế nào, Trần Ninh kém cỏi ra sao. Nhưng mà, bọn họ không ngờ tới, Hồ Phù lại xuất hiện, khiến Đồng Dương mắt hết mặt mũi còn Trần Ninh thì ở trong ánh đèn danh tiếng.
Hơn nữa, Tống Sính Đình cũng hoàn toàn không muốn tách ra với Trần Ninh và cũng không nhìn trúng Đồng Dương.
Điều này khiến vợ chồng Đồng Hán Đông cảm thấy rất mắt mặt và tức giận.
Bọn họ cảm thấy người Tống gia quả thực không biết tốt xấu, vì vậy bọn họ trực tiếp đến ở khách sạn năm sao gần bệnh viện, không chịu ở nhà Tống Sính Đình.
Mã Hiểu Lệ cố gắng khuyên nhủ thế nào cũng không được vì vậy bà chỉ có thể thờ dài về nhà với người nhà trước.
Sau khi gia đình Trần Ninh rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn Đồng Dương, vợ chồng Đồng Hán Đông và Đồng Kha.
Đồng Hán Dương không nhịn được trách móc Đồng Dương đang nằm trên giường bệnh: “Tiểu Dương, lần này cháu bị làm sao vậy? Vào thời điểm mâu chốt thì như xe bị tuột xích, một Binh vương toàn năng của quân đội thành phố Trung Hải như cháu lại không thể đánh bại một tên côn đồ sao?”
Mã Bảo Chỉ cũng oán giận nói: “Đúng vậy, sao cháu lại có thể hiện kém cỏi như vậy, tên Trần Ninh đó thể hiện tốt như vậy thì làm sao Tống Sính Đình có thể chọn cháu được?”
Da mặt Đồng Dương nóng bừng, nén giận nói: “Tiểu tử Trần Ninh kia, chẳng qua là nhặt được tiện nghỉ của cháu mà thôi!”
Lời này vừa nói ra, mấy người Đồng Kha đều kinh ngạc, cùng nhau hỏi tại sao?
Đồng Dương hừ lạnh nói: “Tên khốn Hỗ Phù kia sau khi chịu một quyền của cháu đã bị trọng thương.”
*Nếu không phải trước đó Hỗ Phù đánh với cháu mà bị trọng thương thì một tên gầy yếu như Trần Ninh sao có thể đánh bại Hồ Phù? Đúng là trò cười!”
Đồng Kha cảm thấy nghỉ ngờ lời của anh họ nói bởi vì lúc đó, ai nấy cũng nhìn thấy Hỗ Phù không bị thương.
Hơn nữa,