Ầm ầm!
Cánh cổng lớn khép hờ bị tông ra.
Đám người khi thể hùng hổ xông vào, Chúc Phong Hoa cũng dẫn A Quỷ và đám thuộc hạ đắc lực đi vào.
Hơn ba nghìn anh em nhà họ Chúc đằng đằng sát khí xông vào căn cứ, miệng là đánh hộ giết.
Nhưng sau khi xông vào, người đứng đầu tiên đột nhiên dừng lại mà không hề báo trước, tiếng hô đánh giết vừa rồi cũng im bặt.
Những người phía sau không biết đằng trước xảy ra chuyện gì, liên tục đẩy người phía trước, khó hiểu hét lên: "Sao thế sao các người dừng lại rồi, đừng đứng đực ra đấy nữa, đi tiếp đi chứ!"
Người phía sau vừa nói vừa đẩy đồng bọn ở phía trước, chen lấn đi lên. Sau đó nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, người nào người nấy đều há hốc mồm, sợ đến nỗi đứng im không dám nhúc nhích.
Chúc Phong Hoa hoang mang, sao đảm thuộc hạ giống như bị điểm huyệt đứng im một chỗ, câm như thóc thế này?
“Tránh ra, tránh ra. Phía trước làm sao thế, để tôi xem thử!”
Chúc Phong Hoa tách một đường trong đám đông ra, đi lên phía trước.
Ông ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng há hốc mồm, sốc đến nỗi không khép được miệng.
Hóa ra, đứng trước mặt bọn họ là vô số binh sĩ được trang bị vũ trang đứng đều thẳng tắp.
Xung quanh còn có cả xe tăng, xa bọc thép, xe địa hình vũ trang, phía xa có cả máy bay trực thăng và máy bay chiến đấu!
Ôi trời ơi, bọn họ thể mà lại xông vào một căn cứ quân sự bí mật.
Lúc Chúc Phong Hoa và đám thuộc hạ của ông ta đều đang sững sờ thì Vương Đạo Phương đã hô lên: “Vào trạng thái chiến
đấu!”
Rầm rập!
Các binh sĩ ở hiện trường lập tức tản ra, bao vây toàn bộ đám Chúc Phong Hoa.
Lách cách!
Tiếng nạp đạn vào súng tiểu liên trong tay các chiến sĩ vang lên, vô số họng súng chĩa thẳng vào đám người Chúc Phong Hoa.
Ngay cả xe tăng và xe bọc thép ở xung quanh cũng từ từ khởi động, giương cao nòng súng, nhắm chuẩn vào nhóm Chúc Phong Hoa.
“Ra lệnh cho các người từ bỏ phản kháng, lập tức đầu hàng. Kẻ nào chạy trốn hoặc phản kháng, giết không luận tội”
Giọng nói đanh thép của Vương Đạo Phương lại vang lên, cuối cùng đám Chúc Phong Hoa bị bao vây tứ phía mới hoàn hồn.
Tất cả đều vội vàng vứt vũ khí trong tay xuống, giơ tay đầu hàng.
Mặt Chúc Phong Hoa đầy tuyệt vọng, ông ta giơ hai