Chúc Phong Hoa bị bắn chết ngay tại chỗ, hiện trường chỉ còn lại đảm anh em của nhà họ Chúc, mặt người nào người nấy cũng như tro tàn.
Bọn họ đều lăn lộn trong thế giới ngầm, vốn đã không trong sạch gì.
Lần này đều bị bắt, ít thì vài năm, nhiều thì vài chục năm, tất cả đều bị bắt vào trại giam quân sự bí mật để lao động cải tạo.
Nhưng bọn họ cũng cảm thấy đây là cái may trong cái rủi.
Lần này họ đột kích vào căn cứ quân sự, còn ngông cuồng muốn đánh thiếu soái, kết cục thế này cũng đã rất nhân từ rồi.
Lúc Vương Đạo Phương ra lệnh cho các binh sĩ tiến hành bắt đám côn đồ tại hiện trường đầu vào đấy.
| Thì bên ngoài căn cứ bí mật lại có một nhóm khách không mời mà đến.
Nhóm khách này cũng chẳng phải ai xa lạ mà chính là Lý Thủy Lâm và đám côn đồ liều mạng mà anh ta dùng số tiền lớn thuê vệ.
Thì ra từ lúc bị chỉnh đốn ở lối vào của tiệc rượu thì Lý Thủy Lâm đã ghét cay ghét đắng Trần Ninh rồi.
Sau khi quay về, anh ta đã bỏ ra một đống tiền để thuê mấy chục tên côn đồ, chuẩn bị xử gọn Trần Ninh.
Hôm nay, anh ta đã cho người bám đuôi theo Trần Ninh từ sớm, cho nên nắm rõ hành tung của Trần Ninh trong lòng bàn tay.
Lúc này anh ta đã dẫn theo mấy chục thuộc hạ đến bên ngoài "xưởng dược phẩm bỏ hoang”.
Lý Cường - tay sai đắc lực của anh ta nhìn hàng trăm chiếc xe ở cổng nhà máy bỏ hoang”, không khỏi kinh ngạc nói với Lý Thủy Lâm: “Cậu chủ, sao lại có nhiều xe ở nhà máy bỏ hoang này thế?”
| Lý Thủy Lâm cười nói: “Là xe của Chúc Phong Hoa và anh em nhà họ Chúc ở tỉnh.
Sáng nay tôi nghe nói, nhà họ Chúc triệu tập anh em ở năm châu bốn bể, do Chúc Phong Hoa dẫn đầu, đi tìm Trần Ninh trả thù.
Xe ở đây chắc chắn là xe của Chúc Phong Hoa và đám thuộc hạ của ông ta, chắc giờ họ đang ở bên trong xử Trần Ninh rồi”
Lý Cường nghe thể thì sững sờ, sau đó nói: “Đã có nhà họ Chúc xử Trần Ninh, vậy chúng ta đến cùng thành thừa thãi rồi. - Chúng ta về thôi, đợi tin Trần Ninh chết”.
| Lý Thủy Lâm lắc đầu: “Không, nếu