Chẳng máy chốc, cho dù là Long Nhiếp đã nôn ra máu mà hôn mê, hay Long Tả Quyền dẫn đám thuộc hạ canh gác bên ngoài, cũng đều bị bắt giữ.
Ai ai cũng có thể tháy lần này Long gia đúng là gặp xui xẻo.
Họ bị quân đội bắt, chẳng khác nào một gia tộc giàu có hơn một thế kỷ đã sụp đỏ.
Trần Ninh nhìn thấy người Long gia đã bị bắt, anh cười và nói với mọi người tại đây: “Mọi người, hôm nay xảy ra chút chuyện không vui.”
“Nhưng tôi không thích công khai thân phận, và không muốn gây rắc rối đến cuộc sống của tôi và cuộc sống của gia đình Ai tôi.
“Vi vậy, tôi hy vọng mọi người trong phòng sau khi về sẽ không bàn về chuyện hôm nay.
Càng không được tiết lộ thân phận của tôi, cảm ơn.”
Khâu Đại Dương trừng mắt nhìn đám người tại đây, nghiêm khắc nói: “Thân phận của thiếu soái là cơ mật cấp cao.
Ai dám lan truyền, sẽ trực tiếp quy vào tội bán bí mật quốc gia!”
Mọi người có mặt tại đây đều bàng hoàng khi hay tin!
Tất cả bọn họ đều hạ quyết tâm, lúc về sẽ không nói chuyện hôm nay, huống chỉ là dám tiết lộ thân phận của Trần Ninh.
Nhìn thấy Tống Sính Đình say rượu, Trần Ninh cũng không có ý định ở đây lâu.
Vì vậy, anh cùng Đồng Kha đỡ Tống Sính Đình rời đi.
Trở về khách sạn, Trần Ninh pha trà giải rượu cho Tống Sinh Đình uống.
Không lâu sau, Tống Sính Đình từ từ tỉnh dậy.
Sau khi tỉnh lại, cô lờ mờ hỏi: “Trần Ninh, Tiểu Kha, chúng ta bây giờ vẫn ở trong buổi tiệc nhà họ Ngụy phải không?
Đồng Kha cười nói: “Chị họ, chúng ta đã trở về khách sạn rồi.”
Trần Ninh trách cứ nói: “Tựu lượng em không tốt, mà sao uống nhiều vậy? Vừa rồi say đến bát tỉnh nhân sự.”
Tống Sính Đình tửu lượng cũng bình thường thôi.
Ngày thường thỉnh thoảng mới uống một chút rượu nho, rượu trắng rất ít khi uống.
Và ít khi để uống say.
Sở dĩ lần này cô uống say rượu là vì Long Nhiếp nói muốn giết Trần Ninh.
Cô lo lắng không thôi.
Và khi những người khác đến mời rượu cô với Trần Ninh, cô đã lơ đễnh và uống quá nhiều rồi say xỉn lúc nào không biết.
Cô ngạc nhiên nhìn Trần Ninh và Đồng Kha: “Cái gì, chúng ta đã trở về khách sạn an toàn rồi.
Chẳng phải Long Nhiếp dọa sẽ giết chúng ta sao?”
Đồng Kha cười khúc khích nói: “Tên Long Nhiếp kia đúng là đáng chết, Long gia đã xui xẻo rồi… Thôi, để anh rễ kể lại sự tình.”
Tống Sính Đình vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trần Ninh: “Long gia đã xui xẻo rồi, có chuyện gì sao?”
Trần Ninh cười và nói: “Long Nhiếp tự cao tự đại.
Ông ta xem thường luôn cả Thị trưởng và các lãnh đạo khác.
Còn dám công khai la hét đòi chém đòi giết trong hôn lễ đó.”
“Vì vậy, nhóm chính trị gia và quân đội của thị trưởng đã nỗi giận.”
“Một vị lãnh đạo đích thân hạ lệnh điều động một số lượng lớn quân đội, trực tiếp bắt giữ Long Nhiếp, Long Tả Quyền và hàng ngàn người đang gây rồi.”
Tống Sính Đình câm lặng.
Long gia có thể được coi là đại gia tộc thế kỷ ở Ký Châu.
Đặc biệt là Long Nhiếp – đó là một gã khổng lồ ở Ký Châu.
Không ngờ trong hai tiếng đồng hồ cô say mà Long gia đã xảy ra chuyện.
Một lúc sau, có mới hoàn hồn lại, xúc động nói: “Đúng là làm điều ác sẽ bị quả báo mài”
Trần Ninh cười nói: “Còn có một tin vuil”
Tống Sính Đình tò mò hỏi: “Tin vui gì?”
Trần Ninh cười nói: “Chúng ta lần này tới thành phố Ký Châu, không phải là muốn tìm đối tác làm ăn để mở rộng thị trường phía bắc sao?”
“Lúc em say rượu, thị trưởng đã nói với một nhóm người quyền quý về chuyện đó.”
“Nhiều ông chủ tập đoàn, ông chủ giàu có, muốn hợp tác với chúng ta.”
“Có lẽ những người đến làm việc với chúng ta ngày mai sẽ đông vô kể.
Em phải chuẩn bị ít nhiều.”
Tống Sính Đình choáng váng khi nghe điều này, lần này họ đến miền bắc để tìm một đối tác kinh doanh thích hợp.
Nhưng công ty chưa đủ thực lục, Tập đoàn Ninh Đại không màng đến.
Còn những công ty có thực lực mạnh kia, thì những vị ông chủ quyền lực hay những ông chủ tập đoàn địa phương đều tham lam, mưu mô như cáo như sói.
Bắt chẹt Tập đoàn Ninh Đại là một