Lối vào khách sạn, trên đường phó.
Long Giai Lâm – người đã quỳ hơn mười giờ, tinh thần hoang mang, muốn gục ngã bát cứ lúc nào.
Cô chỉ đang dựa trên ý chỉ để tiếp tục quỳ.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng của người quản lý khách sạn thì thào thốt lên: “Anh Trần và cô Tống ra rồi àI”
Bây giờ là năm giờ sáng, Trần Ninh và Tống Sính Đình nhất định sẽ không đi ra sớm như vậy.
Việc cả hai sẽ xuất hiện vào lúc này, chắc chắn là để ra gặp Long Giai Lâm.
Long Giai Lâm nghe xong, cố gắng ngẳắng đầu lên.
Rồi nhìn thấy Trần Ninh thân hình cao lớn cùng Tống Sính Đình tuyệt sắc ưu nhã.
Cô trở nên phấn khích, sau đó đột nhiên ngã xuống rồi hôn mê.
Cô không biết mình đã hôn mê bao lâu.
Lúc tỉnh dậy thì thấy mình đã nằm trên ghế sô pha ở sảnh khách sạn.
Không thèm màng đến cơn đau buốt ở chân, cô cố gắng đứng lên, lo lắng nói: “Anh Trần và cô Tống đâu, tôi muốn gặp họ…”
Một số người thân của gia đình họ Long, cũng như nhân viên khách sạn vội vã đến đỡ Long Giai Lâm.
Trần Ninh và Tống Sính Đình đang đứng ở bên cạnh.
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi ở đây.”
Khi Long Giai Lâm nhìn thấy Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Cô lại có gắng quỳ xuống trước mặt Trần Ninh và vợ anh.
Nhưng Tống Sính Đình đã nhanh chóng bước tới cùng những người khác hỗ trợ cô.
Tống Sính Đình nói: “Long tiểu thư, có chuyện gì cứ việc nói, đừng hành đại lễ như vậy.”
Long Giai Lâm nắm chặt tay Tống Sính Đình, run rẫy cầu xin: “Cô Tống, nhờ cô nói với Trần tiên sinh, xin anh ấy buông tha cho ông nội, tha cho Long gia chúng tôi đi.”
“Long gia chúng tôi biết là sai rồi, nguyện ý làm trâu bò báo đáp mọi người.”
“Nếu anh Trần và cô Tống bằng lòng buông tha cho ông nội tôi.
Thì sản phẩm vắc-xin Tập đoàn Ninh Đại của ngài nếu muốn bán ở phía bắc, Long gia chúng tôi sẵn lòng giúp ngài mở bán.”
“Hơn nữa, chúng tôi sẽ không nhận bất kỳ khoản tiền nào từ thu nhập kiếm được.
Toàn bộ dùng để chuộc lỗi mà gia đình chúng tôi đã cam kết.”
Tống Sính Đình không thể không nhìn Trần Ninh khi cô nghe được những lời này.
Gia tộc họ Long giờ đây không chỉ sẵn sàng thừa nhận sai lầm, mà còn sẵn sàng làm đầu tàu cho Tập đoàn Ninh Đại mở rộng thị trường phía Bắc cho Tập đoàn Ninh Đại.
Vả lại không nhận bắt kỳ khoản cổ tức và hoa hồng nào.
Lời xin lỗi này rất chân thành!
Trần Ninh có chút kinh ngạc nhìn Long Giai Lâm.
Vị đại tiểu thư Long gia này thật không tầm thường.
Đầu tiên là kiên trì quỳ gối hơn mười giờ.
Điều đó khiến người ta có chút cảm động.
Với hầu hết mọi người, đừng nói là quỳ hơn mười giờ, chỉ ngồi xốm trong toilet nửa tiếng mà chân đã tê dại rồi.
Cô gái Long Giai Lâm này không chỉ có nghị lực phi thường, mà còn rất hiểu chuyện.
Không chỉ nhận lỗi và đền tội, cô ấy còn nghĩ ra một kế hoạch xin lỗi đầy sự cám dỗ.
Có thể thấy, người phụ nữ này không hề đơn giản.
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Việc cô nhận lỗi rồi đền tội, cảm thấy rất có thành ý.
Nhưng cô làm chủ như thế, đã được gia tộc họ Long đồng ý chưa?”
Long Giai Lâm vội vàng nói: “Báo cáo với Trần tiên sinh, ông nội tôi tuổi đã cao.
Còn bố tôi thì mất sớm nên tôi sớm chính thức tiếp quản phần lớn công việc kinh doanh của gia đình sau khi tốt nghiệp đại học.
Bây giờ ông tôi đã bị bắt.
Chuyện lớn nhỏ trong Long gia do tôi quyết định.”
Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Long gia lần này vốn đã gặp xui xẻo, cũng may họ có một hậu bối xuất sắc như cô có thể cứu cả vận mệnh của Long gia.”
“Cô về trước đi, chờ tin tức!”
Long Giai Lâm vui mừng khôn xiết khi nghe những lời của Trần Ninh.
Cô biết, từ khi Trần Ninh kêu cô trở về chờ tin tức, đại khái là ông nội cô đã được cứu, Long gia sẽ thoát chết.
Cô không kìm được nước mắt, xúc động cảm ơn Trần Ninh và Tống Sính Đình lần nữa.
Sau đó rời đi với sự hỗ trợ của một số người thân của gia đình họ Long.
Sau khi Long Giai Lâm và nhóm của cô rời đi, Tống Sính Đình cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng, cô lại lo lắng nhìn về phía Trần Ninh, nhẹ nhàng hỏi: “Trần Ninh, mặc dù chúng ta đã tha cho Long gia.
Nhưng nếu mở miệng liên hệ với các lãnh đạo đó sự thể như vậy, liệu họ có thả Long Nhiếp và những người khác không?”
Trần Ninh cười nói: “Anh vẫn còn còn chút giao tình với Thị trưởng Ngụy Khang – Ký Châu, có lẽ không thành vấn đề.”
Ngày hôm sau, vào buổi sáng.
Khâu Đại Dương, tổng