Lôi Chấn Nam không ngờ được rằng Vương Diện Phật lại không nghe theo sự sắp xếp của ông ta dẫn đến việc ông ta thua 1.
0 vạn với Trần Ninh.
Ông ta phẫn nộ triệu tập đám thủ hạ, tức giận tìm đến Trần Ninh tính sổ.
Đám người họ vừa đến trước cửa phòng riêng của Trần Ninh đã bị đám vệ sĩ Thạch Thanh chặn lại, Thạch Thanh lạnh lùng nói: “Hỗ ca, có chuyện gì không?”
Lôi Chấn Nam nói: “Chó ngoan thì không cản đường, mau gọi chủ nhân Trần Ninh và Đỗng Thiên Bảo nhà mày cút ra đây gặp tao.”
Ông ta vừa nói dứt câu, cửa phòng riêng từ từ mở ra.
Trần Ninh cùng Đồng Thiên Bảo và Đàm Mỹ Linh bước ra trước mặt mọi người, Trần Ninh cau mày, lạnh lùng nói: “Lôi Chấn Nam, ông là người đầu tiên không có mắt ở Trung Hải này đó.”
Ánh mắt Lôi Chấn Nam nhìn Đồng Thiên Bảo đầy sát khí và hoài nghi, chậm rãi nói: “Trần Ninh, Đồng Thiên Bảo thì ra các anh đến đây để tìm cái chết.”
Khóe miệng Trần Ninh hơi nhếch lên, nhìn Lôi Chắn Nam cùng hàng trăm tên côn đồ hung hãn xung quanh, cười nhẹ: “Đi vào chỗ chết? Dựa vào mấy người?”
Lôi Chấn Nam giễu cọợt nói: “Với những huynh đệ ở đây có thể giết mười mấy người các anh máy lần đó.”
Trần Ninh quay đầu nhìn Đỗng Thiên Bảo: “Cậu thấy thế nào?”
Đồng Thiên Bảo cười ngạo nghễ: “Thiếu gia, tôi chỉ xem bọn họ như là chó gà.”
Lôi Chấn Nam không ngờ rằng đám người Trần Ninh, Đổng Thiên Bảo bị thủ hạ của ông ta bao vây ba lớp trong ngoài như vậy mà còn dám cuồng ngôn.
Ông ta lạnh lùng: “Hành động, tiêu diệt bọn chúng, sau đó đi cùng ta đến Đông Thành tiếp quản địa bàn của Đồng Thiên Bảo.”
Khi giọng nói của Lôi Chắn Nam vừa dút, hàng trăm tên côn đồ bên cạnh ông ta ngay lập tức lao về phía đám người Trần Ninh như một bầy sói.
Đồng Thiên Bảo hét lên bảo vệ thiếu gia sau đó cũng mười vệ Sĩ xông ra ứng chiến.
Đồng Thiên Bảo hôm nay đã có sự chuẩn bị trước khi đến đây, anh mang theo mười vệ sĩ đều là thủ hạ đắc lực.
Bởi vậy mặc dù thủ hạ của Lôi Chấn Nam đông nhưng không phải là đối thủ của nhóm Đồng Thiên Bảo.
Ngược lại, Đổng Thiên Bảo với thân thủ tuyệt vời, nắm đắm như đại bác, dùng một chiêu với một đối thủ, liên tiếp đánh trúng hơn chục người của Lôi Chắn Nam.
Lôi Chấn Nam thầy Đồng Thiên Bảo lợi hại như vậy liền gọi: “Răn Đuôi Chuông!”
“Cót”
Một người đàn ông cao tầm hai mét, đầu trọc, vạm vỡ xuất hiện trước mặt mọi người.
Đó là võ sĩ có thực lực nhất ở sân đấu Shura, cũng là tay đánh mạnh nhất mà Lôi Chân Nam nuôi.
Trên đầu của Rắn Đuôi Chuông còn có một vết sẹo giống hình con rết, khiến ông ta trông càng trở nên hung dữ.
Lúc này ông ta hỏi: “Hỗ ca, không biết anh có dặn dò gì?”
Lôi Chấn Nam chỉ vào Đồng Thiên Bảo đang trong trận chiến: “Tiêu diệt cậu ta!”
“RõI”
Rắn Đuôi Chuông vừa nói vừa trực tiếp đẩy người cùng phe trước mặt ra và sải bước đầy sát khí về phía Đồng Thiên Bảo.
Đồng Thiên Bảo như nhìn thấy quái nhân đang đi về hướng anh, anh hơi sững sờ.
Anh vội vàng tung cước đá vào ngực Rắn Đuôi Chuông.
Bồp!
Đồng Thiên Bảo một cước đá trúng ngực Rắn Đuôi Chuông.
Với sức mạnh của chân, anh có thể đá những thân cây to.
__ Ẻ Nhưng cú đá đó đá vào ngực Rắn Đuôi Chuông lại chẳng khiến ông ta nhúc nhích chút nào.
Ánh mắt Đồng Thiên Bảo lộ vẻ kinh ngạc, Rắn Đuôi Chuông đã dùng một tay nắm lấy mắt cá chân anh, giống như một cái bao tải, đột ngột túm lầy chân anh, và hát anh ra ngoài.
Àm!
Đồng Thiên Bảo va chạm vào hai người cùng phe sau đó ngã phịch xuống đất.
Rắn Đuôi Chuông mặc dù trông to lớn nhưng không hề vụng về.
Lúc ông ta vung mạnh với Đồng Thiên Bảo đã lợi dụng đà chạy, nhảy lên cao, giống như một tảng đá to lớn hướng vào Đồng Thiên Bảo đang ngã trên đất.
Rắn Đuôi Chuông nặng hơn 150kg, vừa chạy vừa nhảy lên cao, cú đập xuống cực nhanh này có thể giẫãm nát bắt cứ ai.
Đám người Thạch Thanh nhìn thấy vậy liền vội vàng hô: “Bảo ca, cân thận!”
Đồng Thiên Bảo cũng muốn né tránh, nhưng lúc này anh vô lực nhìn bóng dáng khổng lồ trên bầu trời, càng ngày càng lớn, càng ngày càng gần.
“Đi chết đi!”
: Hiện trường như bị dội gáo