Trong bảy ngày tiếp theo, Trần Ninh tổ chức tang lễ cho cha mình một cách kín đáo tại quê nhà ở huyện Thanh Hà.
Cuối cùng, cha và mẹ đã được chôn cất cùng nhau.
Tống Sính Đình và Tống Thanh Thanh với tư cách là con dâu và cháu gái cũng đi theo Trần Ninh cúng bái tế lễ, luôn ở bên cạnh Trần Ninh.
Sau bảy ngày đầu tiên!
Trần Ninh sắp xếp để mẹ con Tống Sính Đình và Tống Thanh Thanh trở về thành phố Trung Hải trước, sau đó căn dặn Cuồng Phong và Nộ Lang, còn có Đổng Thiên Bảo và những người khác bảo vệ gia đình mình.
Sau đó, anh mang theo Điển Chử và Bát Hổ Vệ đi về phía tây.
Anh không tin cách nói của bên phía Tây truyền tới rằng cha anh tự tử bằng cách nhảy lầu, anh phải đích thân tìm ra nguyên nhân cái chết của cha mình.
Thủ phủ phía tây, thành phố Tây Kinh.
Khách sạn Thiên Không Thụ!
Đây là khách sạn năm sao nỗi tiếng ở Tây Kinh và cũng là một trong những công trình kiến trúc mang tính bước ngoặt ở Tây Kinh.
Đứng trước khách sạn Thiên Không Thụ, Trần Ninh nhìn tòa: nhà khách sạn dường như đâm thẳng vào bầu trời, ánh mắt lạnh lùng nói: “Cha tôi chính là từ khách sạn này rơi xuống sao?”
Điển Chử kính cần nói: “Đúng vậy, lời giải thích bên phía Tây đưa ra là Trần gia đã nhảy lầu tự sát từ tòa nhà này.”
Trần Ninh không tỏ thái độ gì, chỉ hỏi: “Tại sao cha tôi lại xuất hiện ở khách sạn này?”
Điển Chử nói: “Ông ấy đến tham gia một buổi tiệc chiêu đãi doanh nhân giàu có hàng đầu do thương hội phía Tây tổ chức!”
Trần Ninh nghe vậy bèn cau mày!
Thương hội phía Tây, lại là thương hội phía Tây.
Đây là thương hội hàng đầu do một nhóm những người giàu có hàng đầu ở miền Tây tổ chức.
Nghe nói rằng hầu hết những người giàu có và quyền lực hàng đầu ở miền Tây đều là thành viên của thương hội này.
Thương hội này độc quyền tất cả các hoạt động kinh doanh béo bở ở phía Tây!
Phía Tây này chính là vương quốc sinh lời của thương hội phía tây.
Chỉ những người của thương hội phía tây này mới có thể kinh doanh kiếm tiền ở đây.
Nếu những người khác đến nắm lấy thị trường ở phía tây thì họ sẽ ngay lập tức bị loại trừ và thậm chí còn bị trả thù.
Do đó, người ngoại tỉnh rất khó làm ăn lớn ở phía Tây.
Đây cũng là lý do tại sao các sản phẩm của Tập đoàn Ninh Đại đã mở bán ở Giang Nam, Bắc Phương, Đông Hải nhưng không thể vào được thị trường phía Tây.
Chỉ vì những người giàu có và quyền lực hàng đầu này đã độc quyền thống trị thị trường!
Trần Ninh cười lạnh: “Thương hội phía Tây!”
“Khách sạn Thiên Không Thụ này trị giá hơn chục tỷ.
Chủ nhân chắc cũng là thành viên của thương hội phía Tây phải không?”
Điển Chử nói: “Chủ khách sạn Thiên Không Thụ tên là Đàm Điều Nguyên.
Ông ta là một trong những thành viên quan trọng của thương hội phía Tây.
Mỗi khi có cuộc họp lớn hay chiêu đãi công việc ở Thương hội phía tây đều chọn tổ chức tại khách sạn Thiên Không Thụ này.”
Trần Ninh nheo mắt: “Cha tôi gặp tai nạn trong khách sạn của Đàm Điếu Nguyên, mà Đàm Điếu Nguyên là thành viên của thương hội phía tây.
Nếu cha tôi thật sự bị người khác sát hại, tôi nghĩ Đàm Điều Nguyên này chắc sẽ biết không ít.”
“Hai chúng ta đi vào gặp Đàm Điều Nguyên.”
Trần Ninh cùng Điển Chử đi thằng về phía khách sạn.
Một số nhân viên bảo vệ ở lối vào của khách sạn tiến lên ngăn Trần Ninh và Điển Chử đi vào.
Tên cầm đầu là một tên vạm vỡ có đôi xếch hung ác như mắt rắn, lạnh lùng nói: “Thực xin lỗi, chỗ chúng tôi ở đây là khách sạn năm sao, hai người ăn mặc rách nát không được hoan nghênh.”
Trần Ninh vẫn trong kỳ để tang hiếu nên anh và Điển Chử đều mặc quần áo vải thô, so với những vị khách xung quanh mặc những bộ đồ hàng hiệu thì trông có chút đơn sơ.
Trần Ninh khẽ nói: “Tôi đang trong kỳ để tang hiếu nên chỉ có thể mặc quần áo vải thô.”
“Ngoài ra, chúng tôi đến đây để gặp ông chủ Đàm Điếu Nguyên của các anh.”
Người đàn ông có đôi mắt hình tam giác cười nhếch mép: “Kỳ để tang hiếu sao?”
“Tôi không quan tâm anh là cha chết hay mẹ chết, dù sao thì quy định của khách sạn chúng tôi là anh không được vào trong với trang phục rách nát như vậy!”
“Còn ông chủ của chúng tôi có thân phận gì, có thể gặp mấy ngươi nhà quê nghèo kiết xác như hai người sao?”
“Mau cút đi, nếu tôi sẽ đánh gãy chân hai người.”
Trần Ninh dửng dưng nói: “Chó sủa cản