Chú Hoa đưa theo một đám thủ hạ như lang như hỗ bao vây Trần Ninh và Điển Chử lại.
Ông ta nhìn Trần Ninh đang ngồi trên sô pha hút thuốc, Điển Chử đang đứng sau lưng Trần Ninh, cười lạnh nói với Trần Ninh: “Cậu nhóc, nhìn thấy tôi mà cậu còn dám ngồi hút thuốc sao?”
“Người đâu, bắt lấy tên nhóc này cho tôi!”
Lập tức có hai tên thủ hạ xăm hình rồng hỗ bừng bừng sát khí tiến lên áp sát Trần Ninh.
Trần Ninh vẫn bình tĩnh ngồi yên như cũ, như thể làm ngơ trước hai tên bừng bừng sát khí đang tiến tới.
Cùng lúc đó, Điển Chử ở bên cạnh đã bước ra, chặn đường của hai tên đàn ông xăm trổ.
Hai gã xăm trỗ nhìn nhau, rồi cùng nhau lao về phía Điển Chử, cười gần nói: “Thằng to con ngớ ngần, quỳ xuống cho chúng tôi!”
Hai người còn chưa chạm vào góc quần áo của Điển Chử thì Điển Chử đã giơ tay lên, nắm đấm đồng thời rơi xuống như rồng ra biển lớn.
Bịch!
Âm thanh nghẹt thở của hai nắm đấm đập vào mặt! ?
Hai người đàn ông xăm trỗổ máu đầy mặt, trọn trắng mắt ngã xuống, bị đánh gục ngay tại chỗ.
Cái gì?
Chú Hoa không nhịn được trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: “Chẳng trách các người dám gây rối trong khách sạn của chúng tôi.
Hóa ra là cũng có chút công phu!”
Ông ta cười lạnh: “Cậu có thể đánh được, nhưng lẽ nào có thể đánh thắng mấy chục thủ hạ của tôi?”
Nói xong, ông ta ra lệnh cho đám thủ hạ như lang hổ xung quanh: “Toàn bộ xông lên đi, giết hai người bọn chúng, người chết rồi ông chủ của chúng ta sẽ xử lý.”
“Giết!”
Nghe vậy hàng chục tên đàn ông xăm trổ rồng hỗ lập tức mang theo ống sắt, mã tấu và các loại vũ khí khác lao lên như một bầy sói về phía Trần Ninh và Điển Chử.
Các nhân viên khách sạn và những người có mặt tại hiện trường đều la hét bỏ chạy trong sợ hãi.
Điển Chử cười lạnh nói: “Một đám tôm tép mà còn dám ra biển lớn, tìm chết!”
Nói xong, Điển Chử lao lên như một con hỗ dữ từ trong rừng, nghênh đón các đối thủ.
Bịch!
Tên lưu manh xông lên đầu tiên bị Điển Chử ghì chặt trong hai cánh tay, xương cốt toàn thân tan nát, thân hình mềm oặt bay ra ngoài.
Sau đó, cuộc tấn công như vũ bão của Điển Chử lập tức bắt đầu.
Anh ấy lao qua đám kẻ thù, những cú đánh nhanh như tia chớp với sức mạnh như sắm sét.
Mỗi một cú đánh là một đối thủ phải hét lên gục xuống.
Dù có rất nhiều kẻ địch nhưng không ai có thể làm đối thủ của anh ấy.
Chú Hoa lộ vẻ kinh ngạc, thấy những người này hoàn toàn không phải đối thủ của Điển Chử, liền vội vàng hét lên: “Đại Ngưu, bắt trộm phải bắt tên cầm đầu trước, hạ tên nhóc ngồi trên ghế sô pha trước.”
Ngay lập tức, trong đám giang hồ của ông ta có một anh chàng to khỏe lập tức hét lên: “Vâng, chú Hoa.”
Ngay sau đó, người đàn ông với thân hình mạnh mẽ sức mạnh như trâu bò lao đến trước mặt Trần Ninh.
“Đi chết đi cho tôi!”
Anh ta giơ cánh tay phải mạnh mẽ lên với nắm đấu to nặng trĩu đấm về phía Trần Ninh đang ngồi trên ghế sô pha.
Trần Ninh đang ngồi trên ghế sofa hút thuốc, giơ tay trái lên.
Chỉ trong nháy mắt anh đã túm được cổ tay của Đại Ngưu,: cứng răn đỡ được cú đấm cực mạnh của hắn ta.
Cái gì?
Đại Ngưu mở to mắt nhìn Trần Ninh hoài nghỉ.
Trần Ninh vừa ngồi thế này vừa thản nhiên giơ tay lên mà đã chặn được cú đấm mà hắn ta dùng hết sức lực sao?
Lúc hắn ta còn đang kinh ngạc, tay trái Trần Ninh đã dùng lực.
Rắ!
c Một tiếng gãy xương vang lên, Trần Ninh trực tiếp bẻ gãy cỗ tay cường tráng của Đại Ngưu.
AI Đại Ngưu hét lên một tiếng.
Trần Ninh đứng dậy dơ chân đá lên.
Bịch!
Cơ thể Đại Ngưu trực tiếp bay ra ngoài như quả bóng, đập vào tường bịch một tiếng.
Trên tường xuất hiện một vết nứt như mạng nhện lớn, sau đó Đại Ngư từ từ ngã xuống đất, trên tường còn để lại vết máu tươi kinh hoàng.
Khủng khiếp!
Quá khủng khiêp!
Chú Hoa thất kinh, sợ đến mức mất hồn.
Những kẻ này từ đâu đến vậy, sao chưa từng nghe nói qua, nhưng thân thủ của họ lại mạnh đến mức kinh người như vậy.
Lúc này, đám thuộc hạ đó của chú Hoa đều đã bị Điển Chử đánh ngã xuống nằm trong vũng máu.
Ông ta còn chưa bình phục sau chấn động thì đã cảm thấy trước mặt có một bóng dáng, Điển Chử đã xuất hiện trước mặt ông ta.
Điển Chử vươn tay lôi chú Hoa về phía Trần Ninh như một