Trần Ninh dửng dưng nhìn đám người Lý Tín Hùng, lạnh lùng nói: “Bây giờ các anh có còn định giết hết chúng tôi nữa không?”
Lý Tín Hùng nuốt nước bọt, ấp úng không nói nên lời.
Trần Ninh sầm mặt xuống: “Tôi bảo các anh trả lời tôi!”
Lý Tín Hùng căng da đầu nói: “E rằng chuyện này có chút hiểu làm…”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Ha ha, vừa rồi lúc nói muốn giết hết chúng tôi sao không nói là hiểu lầm.
Bây giờ mới nói với tôi là hiểu lầm sao?”
“Muốn làm tên khốn thì phải cứng rắn đến cùng, các người như vậy chỉ khiến tôi càng thêm coi thường.”
Lý Tín Hùng đầy xấu hỗ và tức giận, ông ta là nhị lão gia của Lý Phiệt, đi đến đâu cũng được coi là khách quý, các vị tỉnh tôn thị tôn đều sẽ nễ mặt ông ta vài ba phần.
Mà đêm nay lại bị môt tên hậu bối Trần Ninh sỉ nhục.
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Bây giờ, đến lượt tôi tính số với các người.”
Đầu tiên ánh mát Trần Ninh hướng tới Lý Tử Dương, lạnh lùng nói: “Anh vừa nói muốn làm gì vợ con của tôi?”
Sắc mặt Lý Tử Dương tái nhọt, thân thể không tự chủ được run lên, run rẫy nói: “Tôi… Tôi…”
Trần Ninh lãnh đạm nói: “Loại người như anh nếu không có một bài học khắc cốt ghi tâm thì không được.”
“Điển Chử, biến hắn thành thái giám!”
Lời vừa nói xong, Điển Chử đã lên tiếng đáp lại.
Huyền y vệ còn lại ở hiện trường còn chưa kịp phản ứng thì Điển Chử đã xuất hiện trước mặt Lý Tử Dương, con dao trên tay chém về phía đáy quần của Lý Tử Dương.
Xoetl Ánh dao lóe lên, máy chảy đầm đìa.
Lý Tử Dương hét lên một tiếng thê thảm như lợn bị giết thịt: Trần Ninh lại nhìn Lý Tử Minh, thờ ơ nói: “Tôi yêu cầu anh quỳ xuống trước cửa phòng bệnh xin lỗi gia đình những người bị thương, nhưng anh lại càng manh động hơn, dám tấn công cảnh sát một lần nữa, còn làm bị thương tất cả người thân của những người bị thương.”
Lý Tử Minh mặt đầy vẻ kinh hãi: “Tôi!”
Trần Ninh hét lên: “Điển Chử, nghiền nát xương tay chân hắn!”
Lý Tín Hùng và người của Lý Phiệt xung quanh ông ta đều vô cùng kịnh hãi và tức giận, do dự có nên chiến đấu với Trần Ninh hay không?
Nhưng chúng nhìn những người thủ hạ đã chết và bị thương trên mặt đất cùng với thi thể của hai cao thủ là Chu Yêm và Cùng Kỳ thì cuối cùng vẫn không dám động thủ tự tìm đường chết.
Điển Chử ra tay nhanh như tia chớp, ngay sau đó đã bóp nát xương tay và chân của Lý Tử Minh trước mặt Lý Tín Hùng và những người khác.
Giờ phút này, cho dù Lý Tử Dương được chữa khỏi, hắn cũng không thể nhắc tay nhắc chân, cũng không thể dùng lực lớn, nửa đời còn lại coi như là một phế nhân.
Ánh mắt của Trần Ninh lại rơi vào Lý Tín Hùng và những người khác.
Trần Ninh tức giận: “Còn có Lý Phiệt các người, ai nấy đều coi trời bằng vung, muốn đánh ai thì đánh, muốn giết ai thì giết.
Ai cho các người quyền lực trên cả pháp luật như vậy?”
Lý Tín Hùng căng da đầu nói: “Trần Ninh, chúng tôi là một trong tám gia tộc lớn nhất Trung Quốc.
Tôi khuyên cậu làm người nên để lại một con đường lui.”
Trần Ninh nghe vậy bèn cười lạnh: “Ha ha, các người đánh bị thương cảnh sát hình sự, cảnh sát đặc nhiệm và rất nhiều thường dân vô tội, các người có định để lại một con đường lui không?”
“Lúc các người chuẩn bị giết tất cả chúng tôi, các người có định để lại một con đường lui không?”
“Hiện tại các người đã ở trong tay tôi, còn bảo tôi phải để lại một con đường lui sao?”
“Các người căn bản không xứng đứng nói chuyện với tôi.
Toàn bộ quỳ xuống nghe tôi dạy bảo!”
Trần Ninh vừa nói xong, Điển Chử, Bát Hỗ Vệ, Đổng Thiên Bảo, và Cuồng Phong, Nộ Lãng cùng nhau hành động.
Lý Tín Hùng và người của ông ta không thể chống cự lại được, bất cứ ai dám chống lại đều bị giết ngay tại chỗ.
Không lâu sau, Lý Tín Hùng và những người khác đành phải xin hòa vứt bỏ vũ khí của chúng, quỳ xuống trước Trần Ninh.
Xấu hồ, xấu hỗ vô cùng.
Nhị lão gia uy nghiêm của Lý Phiệt thực sự đã quỳ gối trước một người vô danh như Trần Ninh, đây là nỗi xấu hỗ lớn nhất trong đời của Lý Tín Hùng.
Ông ta ngắng đầu nhìn Trần Ninh với vẻ mặt oán hận, hung hăng nói: “Trần Ninh, mày phiền phức rồi, mày đã gây ra một mối hận không đội trời chung với Lý Phiệt chúng tao.”
“Mày đã đắc tội Lý Phiệt chúng tao, nhiều thêm một kẻ thù đáng sợ như Lý Phiệt chúng tao, mày cứ chờ đó mà hồi hận vì đã đến thế giới này đi.”
Trần Ninh nghe vậy lại cười lạnh: “Ha ha, Trần Ninh tôi trong thiên hạ lục hợp bát hoang này đã có ba ngàn kẻ thù rồi.”
“Hơn nữa trong mắt tôi các người chăng là gì cả.”
“Kẻ thù của tôi có thêm các người cũng chằng nhiều mà thiếu