Gia chủ, La Lâm Uyên lúc này đang dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn thi thể của con trai thứ ba La Dược Phong trước mắt!
La Dược Phong là con trai vợ lẽ, cũng là con trai thứ ba của ông ta. Trong La gia chỉ có thể tính là con thứ, vẫn luôn không xem trọng anh ta.
La Dược Phong cũng vì muốn chứng minh bản thân nên mới chạy tới thành phố Trung Hải, muốn tạo ra thành tích chứng minh bản thân.
Nhưng không ngờ La Dược Phong mới đến Trung Hải mấy ngày mà đã bị người ta giết chết rồi.
Dù là đứa con trai mình thường ngày xem thường, không quan tâm, nhưng bị người ta giết chết như vậy thì ông ta cũng vô cùng tức giận.
Ông ta nhìn lên người Tống Trọng Hùng, người đã đưa xác con trai ông ta về, lạnh lùng nói: “Nói xem, rốt cuộc là sao?”
Tống Trọng Hùng cúi đầu nói: “Phong thiếu nhìn trúng một người phụ nữ tên là Tống Sính Đình. Xảy ra xung đột với chồng của cô ta là Trần Ninh. Trần Ninh đánh chết Phong thiếu.”
La Lâm Uyên không nói gì, chỉ vào một tên vệ sĩ của La Dược Phong: “Mày trả lời!”
Vệ sĩ run rẫy mà đáp: “Bằm lão gia, Tống Sính Đình đó là tiểu thư của Tống gia. Phong thiếu quả thực thích cô ta. Nhưng Tống gia cũng có ý xúi Phong thiếu theo đuổi cô ta. Nếu Tống gia không xúi giục thì Phong thiếu chưa chắc đã rơi vào kết cục này.
Tống Trọng Hùng nghe tên vệ sĩ này nói vậy thì vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Cậu!”
La Lâm Uyên lạnh lùng nói: “Ông to gan thật, dám lợi dụng con trai tôi!”
“Người đâu, giết ông ta trước, để chôn cùng với con trau ta!”
Ông ta vừa nói xong thì trong đám thuộc hạ trong phòng khách liền có một đống người sát khí đằng đằng mà xông về phía Tống Trọng Hùng, muốn giết chết ông ta lập tức.
Tống Trọng Hùng bị dọa cho hồn bay phách tán, cao giọng nói: “La tiên sinh, chờ đãt”
La Lâm Uyên giơ tay, ra hiệu dừng tay, ông ta lạnh lùng nói: “Tôi lại muốn nghe xem ông còn có di ngôn gì.”
Tống Trọng Hùng đầu đầy mò hôi, gấp gáp nói: “La tiên sinh, Phong thiếu xảy ra xung đột với Trần Ninh thật sự không phải là vì Tống gia chúng tôi xúi giục. Cậu ấy cứ nhất quyết đòi có được Tống Sính Đình là vì nhìn trúng sự nghiệp của cô ta, muốn mượn Tống Sính Đình làm bàn đạp cho cậu ấy, tạo nên sự nghiệp cho ông xem.”
La Lâm Uyên nheo mắt, từ từ nói: “Cho dù như vậy thì cũng không thể thay đổi việc Tống gia các người có tính toán, lợi dụng con trai tôi. Lời giải thích này của ông không cứu nỗi mạng ông.”
Tống Trọng Hùng nghe vậy thì càng thêm gấp gáp, vội nói: “La tiên sinh tha mạng. Lần này Tống gia chúng tôi quả thực đã làm sai. La tiên sinh ông giết tôi cũng vô ích, Tống gia chúng tôi nguyện ý lấy công chuộc tội.”
La Lâm Uyên cuối cùng cũng có hứng thú: “Lấy công chuộc tội thế nào?”
Tống Trọng Hùng vội nói: “Tống gia chúng tôi nguyện ý báo thù cho La tiên sinh, và đoạt lại công ty của Tống Sính Đình tặng lại cho La tiên sinh!”
La Lâm Uyên biết con trai mình vì ham muốn hạng mục công ty của Tống Sính Đình nên mới chết. Lúc này ông ta có chút hiếu kỳ với công ty của Tống Sính Đình, liền hỏi: “Hạng mục của công ty Tống Sính Đình rất kiếm được tiền?”
Tống Trọng Hùng vội gật đầu: “Đúng vậy, là hạng mục trọng điểm của thành phố Trung Hải, trung tâm mua sắm Hải Đường.”
“Hoàn thành hạng mục đến bước cuối cùng thì ít nhất có thể kiếm được một tỉ. Nếu giở chút mánh khóe đối với chất lượng công trình, nguyên vật liệu thì có thể kiếm được càng nhiều hơn.”
La Lâm Uyên nghe vậy thì mắt sáng lên!
Hạng mục công trình có thể kiếm được một tỉ, quả thực là hạng mục lớn. Ông ta động lòng rồi.
Ngữ khí của ông ta cũng dịu lại, nhàn nhạt hỏi: “Nói kế hoạch của ông ra nghe thử.”
Tống Trọng Hùng tháy khẩu khí của ông ta đã dịu lại hơn nhiều thì biết ông ta nổi hứng thú rồi. Cơ hội sông sót của ông ta tới rồi.
Ông ta trở tay chùi mồ hôi lạnh trên trán, cười nói: “Tống gia chúng tôi cũng có chút bản lĩnh ở Trung Hải. Trần Ninh chẳng qua chỉ là một mãng phu đánh đắm lợi hại chút thôi. Tôi trở về liền tìm người xử lý cậu ta, báo thù cho Phong thiếu. Trần Ninh mà chết thì Tống gia chúng tôi có thể đoạt lại được hạng mục công trình từ trong tay Tống Sính Đình. Đến lúc đó Tống gia chúng tôi sẽ đem lợi nhuận của hạng mục tặng hết lại cho La tiên sinh, xem như lời xin lỗi.”
Mắt La Lâm Uyên đột nhiên trở nên bén nhọn. Ánh mắt như dao, nhìn chằm vào Tống Trọng Hùng: “Được, tôi cho ông một tháng, nếu trong một tháng ông không thẻ giết được Trần Ninh, vậy thì đừng trách tôi không cho ông cơ hội!”
Tống Trọng Hùng vội nói: “Vâng vâng vâng, La tiên sinh yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt!”
La Lâm Uyên nheo mắt: “Tôi trông chờ đấy. Ông tự biết mà làm.”
Tống Trọng Hùng vô cùng thê thảm mà trở về từ tỉnh Thiên Hải.
Về đến nhà thì nói chuyện này với người của Tống gia.
Tống Thanh Tùng nghe vậy thì vừa gấp vừa tức: “Cái gì, La gia vậy mà lại đem nguyên nhân cái chết của Phong thiếu đỗ lên đầu chúng ta?”
Tống Trọng Hùng cười khổ nói: “Đúng thế, nếu không phải là đã hứa báo thù cho Phong thiếu, đoạt lại hạng mục của