Bạch Hỗ Đường là một trong những nơi thần bí nhất Trung Hải, cũng là nơi ở của Cửu gia!
Lúc này trong phòng sách cổ xưa, Cửu gia mặc áo vải đen, khoảng năm mươi tuổi, đang luyện bút lông trước bàn đọc sách.
Chỉ thấy ông ta múa bút thoăn thoắt, mấy con chữ khí thế hùng hỗ hiện lên trên giấy Tuyên Thành: Hỗ Tiêu Sơn Hài Sau khi viết xong, trên gương mặt gầy guộc của ông ta lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Thuộc hạ Hắc Long đứng chắp tay sau lưng đã lâu ở bên cạnh, cung kính nói: “Cửu gia, thuộc hạ có chuyện cần bẩm báo với ngài.”
Cứu gia tiện tay đặt bút xuống, vừa thưởng thức kiệt tác của mình, vừa nói: “Chuyện gì?”
Hắc Long nói: “Em đã làm theo dặn dò của Cửu gia, truyền lời lại cho Đổng Thiên Bảo, bảo anh ta đừng vọng tưởng bảo vệ được Trần Ninh, ra lệnh cho anh ta tối mai đưa Trần Ninh tới Bạch Hỗ Đường chịu sự trừng phạt của Cửu gia. Có điều, Đồng Thiên Bảo giống như không xem trọng lời của Cửu gia, cũng không biết anh ta có làm theo dặn dò của ngài không.”
Trong mắt Cửu gia xẹt qua tia sáng lạnh, bình tĩnh nói: “Từ trước tới nay Trung Hải đều là mỗi khu vực một bá chủ. Nhưng gần đây bá chủ của khu Tây Thành và Nam Thành đều liên tiếp có chuyện. Đồng Thiên Bảo một mình bá chiếm cả ba khu vực.
Cậu ta nghĩ cánh mình cứng rồi!”
Hắc Long nói: “Trung Hải phân thành đông tây nam bắc trung, năm khu. Một mình Đồng Thiên Bảo chiếm ba khu. Anh ta tự cho rằng mình có bản lĩnh, ngay cả lời nói của Cửu gia cũng không để vào mắt.”
Cửu gia cười ha ha: “Người không nghe lời thì nên bị đánh mông rồi!”
Mắt Hắc Long sáng lên: “Ý của Cửu gia là lần này không những phải xử Trần Ninh mà dạy dỗ luôn cả Đỗng Thiên Bảo?”
Cửu gia nhàn nhạt nói: “Chó không nghe lời thì giữ lại làm gì?”
“Hắc Long, lát nữa cậu thông báo cho bá chú Bắc Thành Trương Hoành, còn có bá chủ Thành Trung Mã Phi. Bảo bọn họ tối mai tới Bạch Hỗ Đường, cùng ta chỉnh đốn Đồng Thiên Bảo.”
“Đến lúc đó xử Đồng Thiên Bảo, Nam Thành cho Trương Hoành, Tây Thành cho Mã Phi, Đông thành còn lại ấy mà, do Hắc Long cậu phụ trách.”
Hắc Long nghe vậy thì liền có tinh thần, hưng phấn mà nói: “Vâng, Cửu gia!”
Ngày hôm sau, màn đêm buông xuống.
Trong Bạch Hỗ Đường, ánh đèn rực rỡ, bức tranh Bạch Hỗ Tiêu Sơn trên bức tường cao ba mét đó càng thêm bá khí.
Dưới tranh Bạch Hỗ Tiêu Sơn, Cửu gia mặc bộ đồ vải, đang À: .. ^ £ Z.
ngôi oaii phong trên ghê thái sư.
Thuộc hạ đặc lực Hắc Long đứng chắp tay lại sau lưng bên cạnh ông ta.
Hai bên phòng khách, lần lượt là hai khách quý tối nay, Trương Hoành và Mã Phi.
Sau lưng Trương Hoành và Mã Phi đều có máy chục thuộc hạ đứng đó. Tên nào cũng sát khí nồng nặc, vừa nhìn liền biết bọn họ đều là tinh anh của Trương Hoành và Mã Phi.
Cửu gia đã bàn xong với Trương Hoành và Mã Phi. Tối nay cùng đối phó Đồng Thiên Bảo, sau đó chia nhau địa bàn của Đồng Thiên Bảo.
Khuôn mặt béo ú của Trương Hoành lúc này tức giận nói: “Cửu gia, nghe nói Đổng Thiên Bảo có quan hệ mật thiết với Trần Ninh. Tôi thấy tối nay anh ta chưa chắc sẽ đưa Trần Ninh tới chịu chết đâu nhỉ?”
Mã Phi với khuôn mặt dài như ngựa, cười ngạo mạn: “Có lẽ tên đó bị dọa cho chết khiếp rồi, không dám tới nữa.”
Cửu gia cầm ly trà lên, nhấp một ngụm, hờ hững nói: “Nếu Đồng Thiên Bảo và Trần Ninh không tới, vậy thì qua mười hai giờ đêm, chúng ta liền trực tiếp ra tay, càn quét địa bàn của Đồng Thiên Bảo, diệt cả cậu ta và Trần Ninh!”
Hắc Long vẻ mặt hưng phấn, nóng lòng muốn thử: “Cửu gia, em thấy Đồng Thiên Bảo và Trần Ninh sẽ không dám tới nữa, chúng ta cũng đừng đợi nữa, trực tiếp hành động cho rồi.”
Hắc Long vừa nói xong, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng kinh hô: “Đến rồi, Đồng Thiên Bảo và Trần Ninh tới rồi.”
Đám người Cửu gia nhìn nhau một cái, đều có chút kinh ngạc.
Đồng Thiên Bảo và Trần Ninh thật sự tới rồi.
Chẳng lẽ Đồng Thiên Bảo biết rằng không che chở cho Trần Ninh được nên quyết định chặt đứt quan hệ, đưa Trần Ninh tới giao cho ngài trừng phạt?”
Đúng, chắc chắn là như vậy!
Lúc đám người đang nghĩ như vậy thì nhìn thấy Trần Ninh đưa hai người lực lưỡng,