Sắc mặt Tống Sính Đình có chút biến đổi.
Tần Phượng Hoàng như gặp được kẻ địch, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hôm nay Hồng Thiên một trong Thập Điện Diêm La của Diêm Vương Điện, khiến cho cô bị tay chân luống cuống, mệt mỏi ứng phó.
Bây giờ xuất hiện hai người của Thập Điện Diêm La, hơn nữa còn đọc tên của Hồng Thiên, thì cô không còn lòng tin nữa.
Nhưng mà lúc này Trần Ninh lại lạnh lùng mở miệng nói:
“Lại là người của Diêm Vương Điện các anh, mấy người đúng thật là âm hồn bất tán.”
Trần Ninh nói xong, ném chiếc chìa khóa xe cờ đỏ cho Tần Phượng Hoàng ở bên cạnh, dặn dò nói: “Tiểu Tần, cô lái xe hộ tống vợ tôi đi trước, ở đây giao cho tôi xử lý.”
Tần Phượng Hoàng nghe xong có chút không kìm được mở tròn to mắt, kinh ngạc nhìn Trần Ninh, thất thanh nói: “Chúng tôi đi trước anh ở lại giải quyết, có được không vậy?”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Đi đi!
Tống Sính Đình cũng lo lắng nói: “Trần Ninh…”
Trần Ninh vười nói: “Không sao, hai người đi trước, đợi anh giải quyết xong bọn chúng sẽ về ngay, vợ, em không tin anh sao?”
Điều này! Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | Nhảy*hố truyện full
Tống Sính Đình không chỉ một lần nhìn thấy Trần Ninh ra tay, quả thực rất giỏi, dù gì anh ở trong quân khu Bắc Cảnh vài năm, đánh nhau kịch
liệt vẫn là bản lĩnh của anh ấy.
Cuối cùng cô cũng gật đầu: “Vậy được, em cùng Tiểu Tần ở bãi đỗ xe bên kia đợi anh.”
Ẩm ầm!
Cây cột điện ở bẽn đường, bị gãy bởi một đạp của Cao Tiến, chặt ngang bẻ gãy rồi đổ xuống.
Đèn đường phịch một tiến đổ xuống mặt đất, làm cho mọi người xung quanh đều kinh hãi hô hào.
Cao Tiến thân hình như ma quỷ, lại một lần nữa tiến đến, quét chân một cái về phía dưới chân của Trần Ninh.
Trần Ninh lủi về sau hai bước, tránh được đòn kia cùa Cao Tiến.
Cú lùa chân vừa rồi của anh ta, làm cho mặt đất vỡ vụn, thật là kinh người.
Công
phu của anh ta như mưa rền gió dữ, chỉ một hơi mà tấn công hơn chục chiêu, nhưng mà Trần Ninh giống như lửng thửng ở sân vắng, hoàn toàn nhẹ nhàng tránh.
Trần Ninh hơi lắc đầu, lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Tôi sớm đã nghe nói Diêm Vương Điện là tổ chức lính đánh thuê lợi hại nhất của Hoa Hạ, cũng lả lớn nhất Châu Á, trong Diêm Vương Điện có Thập Điện Diêm La, mỗi người đều có võ nghệ cao cường.
Nhưng mà bây giờ xem ra, cũng chỉ có vậy thôi.”
Chỉ như vậy mà thôi!
Cao Tiến và Tạ Thiên Lai và đám thuộc hạ, thậm chí là người bên đường nghe xong, đều không kìm được mà sững sờ.
Một đá đạp cột đèn gãy đôi, một đạp có thể làm mặt đất vỡ vụn, cao thủ lợi hại như vậy, nhưng ở trong mắt Trần Ninh lại chỉ được đánh giá có như vậy.
Giận dữ! Đọc truyện online nhanh nhất tại N hay*ho.com | N hảy*hố truyện full
Giận không thể giận hơn.
Cao Tiến hoàn toàn bị Trần Ninh chọc tức: “Có bản lĩnh thì đừng có
tránh như thế, nếu là đàn ông thì chứng tỏ xem nào?”
Nói xong, thân hình anh ta như giao long, quyền như pháo đạn và một trọng pháo, hung hãn nhào về phía Trần Ninh.
Trần Ninh bình tĩnh ứng đáp: “Được!”
Trần Ninh đúng là không tránh nữa, đạp lên phía trước, tay phải vung lên một quyền, đập vào nắm đấm của Cao Tiến.
Nắm đấm của Cao Tiến phát ra tiếng kêu răng rắc, nghe cảm thấy thật rợn
người.
Nắm đấm của Trần Ninh thật tự nhiên, nhưng lại ẩn chứa lực lượng khiếp sợ.
Quyền phong đến đập vào mặt, Cao Tiến nhận ra sự khác thường, mặt anh ta trong nháy mắt biến đổi, trong lòng dâng lên một dự cảm khác thường.
Nhưng mà lúc này, anh ta muốn rút lui giữa đường, đã quá muộn rồi.
Rầm! Hai nắm đấm của hai người chạm vào nhau.
Với sức mạnh đáng sự cú đấm cùa Trần Ninh, làm cho xương cánh tay phải của Cao Tiến bị nghiền nát.
Anh ta kêu thảm lên một tiếng, lảo đảo lùi
về phía sau.
Ngay khi đứng vững, cả cánh tay phải đều có máu, giống như bàn ủi được nấu chín, lại hoàn toàn bị phế rồi.
Cái gì?
Khuôn mặt kinh sợ của Cao Tiến nhìn Trần Ninh.
Miệng của Tạ Thiên Lai miệng cũng hơi há ra, đầy sự kinh ngạc.
Mà đám thuộc hạ của Diêm Vương Điện, sớm đã hoàn toàn ngây người.
Cánh tay phải của Cao Tiến bị phế