“Chồng à, anh không sao chứ?”
Tống Sinh Đình lao đến bên Trần Ninh, thân thiết hỏi.
“Trần Ninh, bọn họ không làm khó anh sao?”
Tần Phượng Hoàng cũng bước đến, kinh ngạc hỏi anh.
Trần Ninh tức giận nói với Tần Phượng Hoàng: “Sao thé, cô hy vọng bọn họ làm khó tôi sao?”
Tần Phượng Hoàng nghe xong sắc mặt có chút đỏ bừng lên, vội vã giải thích: “Tôi không phải có ý đó, tôi chỉ là tò mò làm sao mà anh thành công thoát khỏi đó.”
Tống Sính Đình cũng nhìn Trần Ninh, cô cũng tò mò làm thế nào mà anh có thể thoát khỏi đám người Diêm Vương Điện đó.
Trần Ninh mỉm cười nói: “Tôi nói đạo lý với bọn họ, lấy đức thu phục.”
Tần Phượng Hoàng không kìm được nói: “Không thể nào, đám người đó không nghe đạo lý, đừng nói là thành phố Trung Hải nhỏ bé này, cho dù là ở cả thành phố lớn cũng hoành hành không kiêng kị, sao bọn chúng có thể nghe anh nói đạo lý chứ?”
Trần Ninh mỉm cười: “Vì vậy sau đó tôi đánh cho bọn chúng một trận, đều ngoan ngoãn rồi.”
Cái gì?
Tống Sính Đình và Tần Phượng Hoàng nghe xong đều hai mặt nhìn nhau.
Tống Sính Đình đối với thực lực của Cao Tiến và Tạ Thiên Lai không rõ cho lắm, vì vậy tuy cô kinh ngạc, nhưng lại không mấy kinh hoàng.
Nhưng Tần Phượng Hoàng lại khác, cô hiểu rõ về Diêm Vương Điện, cô biết về Thập Điện Diêm La, người này so với người kia càng lợi hại.
Buổi chiều hôm nay trong Diêm Vương Điện Hồng Thiên xếp thấp nhất trong Thập Điện Diêm La, đã đánh cô đến nỗi không thể ngăn cản rồi.
Mà Trần Ninh một địch hai, lại có thẻ đánh bại hai người mạnh hơn như Cao Tiến và Tạ Thiên Lai.
Sao lại có thể như vậy được!
Có điều, nói không thể nào, nhưng lúc này Trần Ninh lại đứng nguyên vẹn trước mặt cô, không thể không tin lời của anh được.
Ánh mắt cô nhìn Trần Ninh, ngoài sự kinh hoàng ra, còn phần nhiều là nghi hoặc, bây giờ cô càng nghi hoặc buổi chiều ngày hôm nay có phải là anh âm thầm giúp đỡ cô đánh bại Hồng Thiên? Nghĩ tới Trần Ninh là người mà cô vẫn xem thường là trói gà không chặt, còn có thể là ân nhân cứu mạng của cô, làm toàn thân cô không được thoải mái.
Lúc này, cô cũng âm thầm hạ quyết định, nhất định phải làm rõ chuyện này, rốt cuộc người cứu cô, có phải là Trần Ninh?
Nhà tang lễ, phòng để thi thẻ.
Diệp Kiếm Đông trong một thân hình cao lớn vĩ ngạn, toàn thân mặc tây phục màu đen, bên ngoài áo khoác da, thân hình lại vô cùng vạm vỡ, như uyên như nhạc.
Anh ta thản nhiên đứng đó, sắc mặt không cảm xúc nhìn thi thể của Cao Tiến và Tạ Thiên Lai ở phía trước mặt.
Ở phía sau anh ta, còn có bảy thân hình cao ngất.
Bảy người đó, chính là những người còn lạu của Thập Điện Diêm La.
Phía sau nữa, khoanh tay mà đứng thẳng một hàng mặc áo tây phục màu đen, nét mặt nghiêm túc của thủ hạ.
Hiện trường im lặng đến nỗi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, không khí dường như bị ngưng đọng lại, bầu không khí trở nên vô cùng đáng sợ.
Nửa ngày!
Diệp Kiếm Đông chậm rãi mở miệng: “Một tuần trước, em trai tôi bị phế rồi.
Buổi chiều hôm nay Hồng Thiên bị đánh đến trọng thương.
Bây giờ, thi thể của Cao Tiến và Tạ Thiên Lai bày ra trước mặt tôi.
Những năm nay, tâm trạng của tôi, chưa bao giờ tôi tệ như hôm nay.”
7 Diêm La, với cả vô số thủ hạ của Diêm Vương Điện, tất cả đều cúi đầu, không dám lên tiếng.
Bất kể ai cũng đều nhìn ra, tâm trạng của chủ nhân Thiên Sách vô cùng tòi tệ, lúc này cũng không dám lên tiếng để tránh rủi ro.
Diệp Kiếm Đông hướng về phía thủ hạ, bình tĩnh nói: “Chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Cả đám thủ hạ nghe xong đều sững sờ, người tay sai đắc lực lão Hắc bên cạnh anh ta sau khi ngắn người, liền lây điện thoại gọi điện cho khách sạn: “Nói nhà bếp chuẩn bị, Diêm Vương Điện chúng tôi dùng bữa…”
Peng!
Lão Hắc còn chưa nói xong, thì đã bị Diệp Kiếm Đông đá cho bay đi.
Với sắc mặt dữ tợn, gào rít nói: “10 Diêm La của Diêm La Điện mắt đi ba người, bọn mày còn hồ đồ ngốc nghéch đứng ở đấy, còn muốn ăn cơm nữa à? Tắt cả chuẩn bị chiến đấu.
Người người mặc đồ tang, mang theo quan tài, đi tìm Trần Ninh báo thù.”
Bảy Diêm La, với cả thủ hạ của Diêm Vương Điện, mỗi người đều thần sắc nghiêm nghị, đồng loạt hét: “Tuân mệnh!”
Buổi tối!
Ban đêm gió lớn, không thấy trăng sao.
Rõ ràng sau một trận mưa buông xuống, mọi người trên đường đều hối hả vội vã, rất nhiều