Nhưng, mười năm trước Lạc Hoa xảy ra chuyện ngồi tù, sau khi Lạc gia gặp phải thiệt hại nặng nề, Lạc Thiếu Minh liền chủ động ngỏ lời từ hôn.
Hạng gia vốn là muốn từ hôn, thấy Lạc Thiếu Minh chủ động nói, dĩ nhiên là vô cùng hài lòng, liền đồng ý tại chỗ.
Hạng gia chính là bởi vì Lạc Thiếu Minh thức thời, sau nhiều lần đã trợ giúp cho Lạc Thiếu Minh, điều này cũng tạo điều kiện cho Lạc Thiếu Minh vực dậy Lạc gia sau đó.
Hạng Minh Nguyệt nhìn ra Lạc Thiếu Minh phá lệ bình tĩnh tự tin, bỗng nhiên cười, cô ta cầm chai rượu lên, tự mình rót rượu cho Lạc Thiếu Minh, cười nói: “Sao anh lại tới, chúng ta bao lâu rồi chưa có gặp mặt nhỉ?”
Lạc Thiếu Minh mỉm cười nói: “Mười năm!”
“Từ sau lần đó tôi đến chỗ cô nói từ hôn, chúng ta liền chưa từng gặp lại.”
Hạng Minh Nguyệt xúc động: “Thủ đô nói nhỏ không nhỏ, nói lớn không lớn, chúng ta đều là người trong một vòng tròn, không ngờ.
lần gặp lại sau lại là mười năm.”
Lạc Thiếu Minh cầm rượu lên, nhàn nhạt nhấp một miếng, thản nhiên nói: “Không, trước kia tôi và cô là người cùng một vòng tròn, nhưng từ sau khi cha tôi xảy ra chuyện, tôi liền không đủ tư cách cùng một vòng tròn với các người nữa.”
Hạng Minh Nguyệt nhìn chằm chằm Lạc Thiếu Minh: “Có phải anh oán hận nhân tình ấm lạnh hay không, trách Hạng gia, trách tôi, vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện từ hôn năm đó.”
Lạc Thiếu Minh mỉm cười nói: “Vậy cô đánh giá thấp tôi rồi, cô cảm thấy tôi là loại người oán trời trách người đó sao?”
Hạng Minh Nguyệt cười nói: “Không giống, anh rất thông minh, rất quyết đoán, cũng là người rất có năng lực.”
Quả thật, ban đầu Lạc Thiếu Minh thân là con cưng của trời, sau khi nhà gặp biến cố trọng đại.
Anh ta rất nhanh liền thuận theo thời thế, chủ động cùng Hạng gia nói từ hôn, đổi lấy điều kiện có lợi, ổn định xu hướng suy sụp của Hạng gia, sau đó mấy năm này từ từ khiến Lạc gia nỗi lên.
Năng lực này, tuyệt đối là anh tài.
“Trên thực tế, trong lòng tôi không bỏ được.”
Hạng Minh Nguyệt ánh mắt híp lại, nụ cười càng thần bí: “Bây giờ thế nào?”
Lạc Thiếu Minh bình tĩnh nói: “Bây giờ, tôi chưa lập gia đình, em chưa gả, tôi không muốn lại tiếc nuối, tôi muốn kết hôn với em.”
Hạng Minh Nguyệt hơi nhíu mày: “Anh muốn kết hôn với tôi, hay là muốn trở lại trong vòng quyền quý cao cấp lần nữa?”
Lạc Thiếu Minh: “Cũng muốn!”
Ánh