Nhưng Hoàng Thiếu An lại càng thêm thù đch Trần Ninh hơn.
Hoàng Thiếu An đánh giá Trần Ninh từ đầu xuống chân, Trần Ninh ăn mặc rất bình thường, chiếc xe anh lái cũng chỉ là một chiếc xe jeep tr giá chưa tới mười vạn.
Anh ta thầm tức giận, một tên đàn ông khố rách áo ôm như vậy lại cướp mắt nữ thần mà anh ta ngày đêm mong nhớ.
Anh ta chuẩn b làm khó Trần Ninh.
Thì lúc này, một chiếc BMW mini lái đến, Lư Phương Phương trang điểm vô cùng mê người bước xuống xe.
Lư Phương Phương ngạc nhiên nói: “Hoàng thiếu, Đồng Kha, mọi người đều đến rồi à, sao lại đứng ở bãi đậu xe nói chuyện thế này, vào trong đã rồi hẳn nói.”
Hoàng Thiếu Thiên cười nói: “Được!”
Sau đó, bọn họ bước vào hộp đêm, đến phòng riêng đã đặt trước.
Phòng riêng này là phòng riêng lớn nhất và sang trọng nhất trong hộp đêm Mộng Huyễn Tiên Cảnh, có thể chứa hơn hai trăm người.
Lúc này đã có rất nhiều nam nữ đến tụ tập bên trong phòng riêng, bọn họ ngòi thành từng nhóm nhỏ, uống rượu, tán dóc với nhau.
Đây đều là những người bạn thời đại học của Đồng Kha.
Khi mọi người nhìn thấy Hoàng Thiếu An và Đồng Kha thì đều đồng loạt tiền đến chào, hỏi han tình hình của nhau.
Nhưng bây giờ, anh ta rốt cuộc vẫn không có được Đồng Kha, Đồng Kha cũng đã có bạn trai rồi.
Hoàng Thiều An thấy Đồng Kha kéo Trần Ninh đi khắp nơi giới thiệu với bạn học của cô ấy, như là cô ấy rất tự hào về Trần Ninh, anh ta chẳng thể nào hiểu nỗi, hơn nữa còn cảm thấy rất ghen t.
Khi mọi người ngồi xuống uống rượu, anh ta không nhn được tiến đến làm khó Trần Ninh.
Anh ta cố ý lấy ra một hộp thuốc lá Lợi Quần Phú Xuân San Cư, đưa cho Trần Ninh một điếu thuốc, ngoài cườii trong không cười hỏi: “Người anh em, hút thuốc không?”
Lư Phương Phương và những người khác thấy vậy đều không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Trời ạ, Lợi Quần Phú Xuân San Cư, một cây thuốc này trên th trường giá tận hơn hai vạn.
Chúng tôi làm việc chăm chỉ cả tháng trời, tiền lương còn không bằng tiền thuốc của Hoàng thiếu nữa.
“
Hoàng Thiếu An nghe vậy thì rất đắc ý, anh ta nhìn sang Trần Ninh, muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trần Ninh.
Nếu vẻ mặt của Trần Ninh thụ sủng ngược kinh, thấp hèn nhận lấy điều thuốc của anh ta đưa như nhận được một vật báu thì còn gì vui hơn.
Nhưng điều anh ta không ngờ là Trần Ninh không hề lộ ra vẻ kinh ngạc trước điều thuốc đắt đỏ của anh ta.
Thậm chí, Trần Ninh cũng không nhận lấy điều thuốc anh ta đưa, mà chỉ cho tay vào túi lấy ra một hộp