“Đúng rồi, trước khi chưa điều tra rõ chuyện đột kích này, cậu chắc sẽ không rời khỏi Thủ đô, không có chuyện gì thì thường đến phủ Quốc chủ nói chuyện với đi, nếu ở Thủ đô gặp vấn đề gì khó cũng có thể nói với đi.”
“Quốc chủ mặc dù đổ bệnh, nhưng dì Vương và những cốt cán ở đây của Quốc chủ lời nói vẫn có trọng lượng.”
“Dì nói, bọn họ sẽ giúp cậu thôi, cho dù là người ở trong Nội các cũng đừng muốn làm khó cậu.”
Vương Uẫn đây là đang cho Trần Ninh một viên thuốc yên tâm, ý là cho dù Quốc chủ đổ bệnh, người khác muốn động vào Trần Ninh cũng không có đơn giản như vậy.
Cho dù là Nội các, có mấy vị Các lão đều là bộ hạ lâu năm của Quốc chủ, đều hợp lực bảo vệ Trần Ninh.
Trần Ninh tắt nhiên hiểu ý của Vương Uẩn, anh mỉm cười nói: “Dì vương, dì không cần lo lắng cho tôi đâu, càng không cần sợ sau khi Quốc chủ bị bệnh tôi sẽ bị đánh ngã, tôi không dễ để bị hạ gục vậy đâu, tôi còn phải hoàn thành ý nguyện của thầy nữa mà.”
Vương Uần cười đáp: “Vậy là tốt rồi.”
Màn đêm buông xuống, thành phố lên đèn rực rỡ.
Tứ hợp viện, Hắc Hoàng đang cùng máy thuộc hạ hội ý, ở nơi nào ra tay với Trần Ninh mới thích hợp?
Hắc Hoàng trâm giọng nói: “Không cân nghĩ nữa, ra tay luôn ở khách sạn Trần Ninh ở đi, tối nay cần phải giết anh ta”
Thuộc hạ kinh ngạc: “Đội trưởng, sau khi trải qua chuyện tối qua, bên cạnh Trần Ninh chắc chắn có rất nhiều người bảo vệ, chúng ta ra tay ở nơi của anh ta, độ khó sẽ rất lớn đấy?”
Hắc Hoàng cười lạnh: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con?”
“Bây giờ khắp thành phố đều đang tìm tung tích của chúng ta, bọn họ nằm mơ có lẽ đều không nghĩ đến, chúng ta không những không chạy trốn mà ngược lại đột kích Trần Ninh một lần nữa, đây gọi là hành động khi người ta không đề phòng.”
“Tối nay giết Trần Ninh, tỉ lệ thành công rất lớn.”
“Chúng ta chỉ cần nghĩ tốt phương án rút lui là được rồi.”
Khách sạn Tử Kinh.
Trần Ninh và Đồng Kha ngủ lại ở khách sạn.
Trần Ninh cùng Quốc chủ phu nhân nói chuyện đến 12 giờ đêm, rồi mới cùng Đồng Kha và Điển Chử lái xe chở về khách sạn Tử Kinh.
“Hoan nghênh quý khách quay trở lại!”
Hai nhân viên ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa, cung kính kéo cửa kính lớn ra, hoan nghênh Trần Ninh và Đồng Kha.
Trần Ninh cùng với Đồng Kha, Điển Chử đi về phía thang máy.
Điển Chử nhỏ giọng nói với Trần Ninh: “Thiếu soái, trên đường chúng ta trở về, những tướng sĩ đã kiểm tra qua phòng của khách sạn rồi, không có ván đề gì.”
“Ngoài ra các phòng