Đội xe của Trần Ninh các anh vừa từ Hỗ Viên đi ra, liền bị người ta theo dõi rồi.
Trên mái nhà của con đường đối diện, một dáng người vô cùng cường tráng, dẫn theo máy thuộc hạ đứng ở trên sân thượng, tay cầm kính viễn vọng ban đêm, theo dõi sát sao đội xe của Trần Ninh.
Trên sân thượng, gió đêm thổi vù vù, thổi đến nỗi quần áo của họ kêu phần phật.
Bóng dáng cường tráng màu đen cùng mấy thuộc hạ của hắn, giống như mấy phi tiêu căm ở trên sân thượng, không hề nhúc nhích một chút.
Một người cao đúng mét chín, đeo mặt nạ nửa mặt kiểu ma quỷ, lộ ra gương mặt màu đen, bỗng nhiên là tổ chức lính đánh thuê có thực lực nhát thế giới, cũng chính là đội trưởng của đội lính đánh thuê phán định ngày chết – Hắc Hoàng.
Hắc Hoàng ung dung nhìn đội xe của Trần Ninh, giọng nói lạnh lẽo như máy móc vậy, nói với chiếc micro cài ở trên áo: “Nam Tước Địa N đội xe của Trần Ninh đã đi về hướng chỗ các cậu rồi đấy.”
“Nhiệm vụ báo thù cho phó đội trưởng giao cho cậu hoàn thành, nhất định phải cầm đầu của Trần Ninh quay về gặp tôi, đừng khiến tôi thất vọng.”
Lời nói vừa nói xong.
Trong tai nghe của nhóm Hắc Hoàng liền truyền đến một giọng nói trầm khàn có sức lực: “Thuộc hạ nhất định sẽ không khiến đội trưởng thất vọng, đội trưởng cứ đợi tin tốt của tôi đi.”
Lúc này đã là nửa đêm rồi.
Sàn đấu quyền thủ ở chợ đen lão Hỗ này chọn vị trí khá hẻo lánh, đội xe của Trần Ninh lái xe quay trở về, trên đường dường như không có gặp được chiếc xe nào cả.
Nhưng mà lúc xe của các anh tiến sát gần “đội thi công”
liền phát hiện điều bát thường, trên người của những nhân viên thi công này mặc dù đều mặc đồng phục thi công ban đem có nhận dạng phản quang, nhưng mấy người này đều là người nước ngoài, thân hình mỗi người đều rất cao lớn.
Đồng thời, Điển Chử và Bát Hỗ Vệ còn phát hiện kinh động, những tên này là đang đóng giả làm công nhân.
Với lại trong tay những tên này câm căn bản không phải những công cụ như cuốc hay xẻng, mà là… súng!
Sắc mặt của Điển Chử liền thay đổi, lập tức thông qua bộ đàm trên xe, lớn tiếng nói: “Dừng lại, có tình hình, phía trước mấy người đó có vấn đề, trong tay họ có súng, cẩn thân bị bọn họ tập kích, lùi lại lùi lại.”
Đồng Kha cùng Trần Ninh ngồi ở ghế sau, nghe xong sắc mặt đột nhiên thay đổi, cả người đều lo lắng.
Trần Ninh thì sắc mặt bình tĩnh, trầm giọng nói: “Xe của chúng ta chống đạn, còn có thể chống bom, đừng có