Bởi vì nếu tất cả mọi người đều nổ súng thì sẽ gây nên một cuộc hỗn chiến, hắn và Trần Ninh có thể đều sẽ chết vì đạn lạc.
Hắn nheo mắt: “Mày muốn đồng quy vu tận với tao đấy à?”
Trần Ninh mỉm cười: “Không phải, tôi chỉ muốn anh đầu hàng và khai ra người đã cho anh tiến vào Hoa Hạ.”
Hắc Hoàng giễu cọt: “Nhưng tao muốn giết mày, báo thù cho em trai và thủ hạ của tao.”
Trần Ninh nhướng mày: “Xem ra anh vẫn muốn thử xem là súng của thủ hạ tôi nhanh hơn hay là người của anh nhanh hơn nhỉ?”
Hắc Hoàng nói: “Tao có ý này thuận cả đôi bên.”
Trần Ninh: “Hửm?”
Hắc Hoàng nói: “Thuộc hạ của mày và thuộc hạ của tao đều bỏ súng xuống.
Tao với mày dùng phương thức lâu đời nhất để giải quyết vấn đề này đi.
Chúng ta 1 chọi 1 với nhau.”
“Nếu như mày thua đầu của mày sẽ là của tao, tao giết mày xong thì sẽ đi.”
“Còn nếu tao thua thì mạng của tao sẽ là của mày, mày muốn giết tao hay muốn bảo tao khai ra ai đó cũng được.
Tao sẽ nghe mày hết.”
Trân Ninh cười nói: “1 chọi 12 Được thôi, tôi đồng ý.”
Hắc Hoàng nói: “Tao đếm đến 3, thủ hạ của tao và thủ hạ của mày phải cùng lúc bỏ vũ khí xuống.”
Trần Ninh nói: “Được!”
d Xoạt!
Điển Chử, Bát Hỗ Vệ và đám người đứng sau lưng Hắc Hoàng gần như cùng lúc, đồng loạt giơ súng chĩa lên trời.
Người ở hai bên vẫn đang trừng mắt nhìn chằm chằm vào nhau.
Trần Ninh lên tiếng: “Hai bên đồng thời rút băng đạn ra, sau đó tháo rời súng trong tay thành linh kiện.”
Hắc Hoàng gật đầu: “Được!”
Hắc Hoàng lại tiếp tục đếm đến 3 thêm lần nữa!
Sau đó, động tác của người cả hai bên gần như nhất trí, đồng loạt tháo băng đạn ra, sau đó tháo rời các bộ phận của súng một cách thành thạo.
Hắc Hoàng sải bước đi đến chính giữa căn phòng riêng tráng lệ, nheo mắt nói: “Trần Ninh, đã đến lúc chúng ta giải quyết dứt điểm chuyện này rồi.”
Trần Ninh đứng dậy, thong thả đi về phía trước, đến khi cách Hắc Hoàng chưa tới 2 mét thì dừng lại.
Anh nhàn nhạt nói: “Nghe nói binh đoàn đánh thuê Phán quyết ngày tận thế không phải