Trần Ninh không có bằng chứng, cho nên nếu anh thực sự động đến Đường Bá An thì quả thực là đang tự tìm phiền toái cho mình.
Trần Ninh cười lạnh: “Thầy vừa đổ bệnh thì đám người này càng ngày càng lộng hành.
Lần này có thể cầu kết với lính đánh thuê nước ngoài tấn công tôi thì lần sau còn có thể làm ra hành vi điên cuồng hơn nữa.”
“Thầy nói đúng, đám sâu bọ làm rầu nồi canh này nhất định phải bị tiêu trừ, nếu không sẽ gây hoạ lớn cho Hoa Hạ chúng ta.”
Trần Ninh dừng lại một chút, nheo mắt nói: “Đường Bá An tưởng rằng diệt khẩu Hắc Hoàng, giết Từ Đình Tùng thì tôi sẽ không tìm được chứng cứ của ông ta sao?”
“Tôi sẽ tự mình điều tra, tôi muốn xem xem liệu Đường Bá An thực sự có thể che một tay che trời hay không.”
Xế chiều, ánh sáng hoàng hôn đỏ như máu.
Dinh thự Trương gia, trước dinh thự có hai con sư tử đá, khí thể vô cùng uy nghỉ.
Dinh thự Trương gia nằm ngay giữa thành phố sầm uất, nhưng xung quanh cổng nhà lại rất yên tĩnh, trong động có tĩnh như vậy cực kỳ hiếm thấy.
Một vài người vệ sĩ mặc vest đen, đeo tai nghe không dây đang đứng ở cửa, vẻ mặt vô cùng thoải mái nói chuyện gì đó.
Mà ngay lúc này đây, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, Trần Ninh dẫn theo Điển Chử, xuất hiện ở trước biệt thự Trương gia.
Vẻ mặt thoải mái của máy tên vệ sĩ mặc vest đen biến mắt, thay vào đó là vẻ vô cùng hung dữ.
Tên vệ sĩ có râu quai nón đừng đầu trừng trừng nhìn Trần Ninh và Điển Chử, hung ton la lên: “Các người làm gì ở đây?”
“Đây không phải là chỗ để các người dạo chơi, mau cút khỏi đây!”
Trần Ninh cười tủm tỉm: “Chúng tôi không có đi nhầm, chúng tôi đến để tìm Trương Kiến Vũ.”
Râu quai nón và máy tên đồng bọn ở xung quanh đều sửng sốt.
Râu quai nón trầm giọng nói: “Mặt mũi của cậu rất lạ, không biết họ tên cậu là gì, có quan hệ như thế nào với ông chủ của tôi.
Hôm nay đến gặp ông chủ có hẹn trước không?”
Trần Ninh bình tính nói: “Các người không xứng để biết tên của tôi.”
“Các người chỉ cần bảo ông chủ của các người lăn ra đây gặp tôi là được.”
Râu quai nón nghe thấy anh nói vậy thì vẻ mặt tràn đầy tức giận.
Hắn trừng mắt nhìn Trần Ninh: “Tao hiểu rồi, hai đứa tụi bây tới đây để gây chuyện chứ gì?”
“Đáng tiếc đây không phải là nơi để hai tên khốn nạn tụi bây đến gây chuyện.
Bây giờ tụi bây mau cút khỏi đây cho tao, nếu không tao sẽ bẻ gãy chân chó của tụi bây, cho tụi bây bò ra khỏi đây.”
Trần Ninh bình tĩnh hỏi: “Tôi bảo anh đi kêu Trương Kiến Vũ cút ra đây gặp tôi