Hai người họ đều có phong cách chiến đấu rất mạnh bạo vậy nên cuộc đầu diễn ra vô cùng khóc liệt.
Rằm rằm xoảng xoảng…
Hai người tay đấm chân đá, giao tranh với nhau, đồ đạc xung quanh và tắm sàn đắt tiền đều bị nghiền nát Hắc Hoàng một hơi tung liên tục mấy chiêu, nhưng mỗi chiêu đều bị Trần Ninh nhẹ nhàng tiếp được.
Hắn đã mồ hôi đầy đầu, thế nhưng Trần Ninh vẫn không hề đỏ mặt hay thở dốc.
Hắn càng đấu càng cảm thấy khiếp sợ, cảm thấy sức mạnh của Trần Linh sâu không lường được.
Ngay lúc hắn đang thấy kinh hãi thì giọng nói lành lạnh của Trần Ninh bỗng vang lên bên tai: “Thực lực của anh không tệ, nhưng là còn kém xa, anh thua rồi.”
Trần Ninh nói dút lời, liền thay đổi cách đánh phòng ngự của mình, bắt đầu tắn công.
Rằm rằm rằm!
Trần Ninh mạnh mẽ tung ra ba cú đấm đối đầu với Hắc Hoàng, mạnh mẽ phá vỡ thế phòng ngự của Hắc Hoàng, khiến Hắc Hoàng giật mình lui lại ba bước liên tiếp, trước ngực hắn lúc này trống trơn.
Ngay lúc này, anh cũng xoay người lại áp sát vào lòng Hắc Hoàng, dùng cùi chỏ thúc mạnh vào ngực của Hắc Hoàng.
Rằm!
Hắc Hoàng “hụ” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, thân hình khổng lồ của hắn văng về phía sau.
Mấy tên thuộc hạ của Hắc Hoàng thấy vậy thì lập tức mặt mày tái nhợt cả.
Điển Chử, Bát Hỗ Vệ và Đồng Kha đều lộ ra vẻ vui mừng.
Ngay khi Hắc Hoàng bay ra, đang lúc mọi người cảm thấy thắng thua đã phân thì đột nhiên, một bóng đen nhanh như chớp lao ra.
Bóng đen ấy nhắc tay lên.
Trong tay bóng đen là một thanh nhuyễn kiếm, đâm xuyên qua khoảng không.
Xoẹt, một kiếm chặt đứt đầu Hắc Hoàng trước mặt tất cả mọi người.
Trần Ninh không ngờ lại đột nhiên có một cao thủ áo đen nhảy ra, chặt đứt đầu Hắc Hoàng trong không trung.
Anh vô cùng tức giận rồng lên: “Bắt lầy người này!”
Kiếm khách bí ẳn này chính là Huyền Phong.
Ngay lúc Huyền Phong chém đứt đầu Hắc Hoàng xong, cổ tay của hắn rung lên một cái, thanh nhuyễn kiếm trong tay hắn lập tức vỡ nát.
Vô số mảnh vỡ như hoa lê trong cơn mưa xối xả bắn về phía Trần Ninh và những người khác.
Trần Ninh phát tay, giống như tạo nên một làn sóng, trực tiếp thổi văng các vụn kiếm đang bay về phía họ.
Nhưng mà nhóm thuộc hạ của Hắc Hoàng lại không được may mắn như vậy.
Tất cả bọn họ đều bị các mảnh vỡ bắn vào, đồng loạt hét lên thảm thiết rồi ngã ra đất Lúc quay sang nhìn Huyền Phong thì hắn đã biến mát tăm mắt tích.
Điển Chử tức giận nói: “Hắc Hoàng đã thua trận, vốn anh ta có thể