Minh Lãng lúc này mới nhận ra, nữ nhân phổ thông như bụi trần thế gian kia, nàng rõ ràng là độc nhất vô nhị.
Sau khi mất đi, tìm không được một người có thể thay thế.
-----------------------
Không phải mùng một cũng không phải ngày rằm, trăng đêm nay là trăng lưỡi liềm, treo lơ lửng trên ngọn cây cổ thụ đằng xa, dìu dịu chiếu những tia sáng lác đác mỏng manh xuyên qua tán cây.
Tính thời gian, Minh Lãng đã hơn 20 năm không được uống sữa do Quý Thần Ly pha.
Những năm mà Quý Thần Ly không còn, cô sống ngày qua ngày vô tri vô giác, đi tìm rất nhiều đầu bếp nổi tiếng hay vô danh, vung tiền như rác, chỉ để mua một ly sữa táo đỏ long nhãn có tư vị như trước kia.
Nhưng, nhiều năm sau khi nàng qua đời, vẫn không một ai có thể làm ra hương vị như nàng làm.
Tựa như những năm sau khi Quý Thần Ly chết, Minh Lãng chưa bao giờ gặp được một người có nửa điểm tương tự như Quý Thần Ly.
Ban đầu trong lòng Minh Lãng, Quý Thần Ly bất quá chỉ là nữ nhân phổ thông như bụi trần thế gian, con gái dạng này chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy, ngập tràn sức sống như ánh mặt trời rực rỡ, giống một cây non trong thời kỳ sinh trưởng mạnh mẽ.
Nhưng sinh mệnh của cái cây non này thật ngoan cường, trái tim Minh Lãng rõ ràng là vùng đất đông cứng đến cuốc cũng đục không ra, cây non này lại cố tình bén rẽ trong tim Minh Lãng.
Minh Lãng cho rằng Quý Thần Ly chỉ là một gốc cây nhỏ, nên để mặc nó lớn lên trong lòng.
Thậm chí Minh Lãng có thể cho nàng chất dinh dưỡng, để nàng vĩnh viễn lớn lên ở nơi này.
Ai ngờ Quý Thần Ly lại là loại cỏ độc đâm thấu ruột, thử nghĩ xem tâm địa đến cỡ nào mới dùng tính mạng người khác làm lợi thế để áp chế đàm phán? Trên người Hàn Hân Viễn là mạng của Hàn phụ Hàn mẫu chết vì Minh Lãng, cộng thêm cả chính Hàn Hân Viễn nữa là ba mạng người! Quý Thần Ly sao dám dùng cái này để đe dọa?
Minh Lãng dùng thời gian bảy năm để cố nhổ cái gốc cây mang kịch độc này khỏi tim, cố ý không xem không nghe không cho nàng chất dinh dưỡng, Quý Thần Ly quả nhiên khô héo.
Nhưng, Minh Lãng lại sinh ra buồn bã vô cớ.
Quý Thần Ly cứ ở một chỗ nửa chết nửa sống mà héo hon, nhìn qua không còn có thần khí trước kia, lại kiên quyết không chết héo ngay lập tức.
Thiếu sức sống như thế, Minh Lãng bắt đầu hoài niệm cây nhỏ sinh cơ bừng bừng trước kia, cho nàng một ít chất dinh dưỡng, nàng liền liều mạng để lớn lên, lớn đến nơi Minh Lãng chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy.
Minh Lãng nghĩ, giá mà Quý Thần Ly khi trước có thể quay lại thì thật tốt.
Không thể quay lại.
Ở nơi Minh Lãng thấy được, Quý Thần Ly vẫn luôn ở trong góc thoi thóp héo dần.
Nhưng trong lớp đất mà Minh Lãng nhìn không tới, rễ Quý Thần Ly đã thối rữa hoàn toàn.
Cái cây như vậy, cho dù là cây non hay là cỏ độc, đều không thể lại phát triển thành hình dáng Minh Lãng muốn.
Đến khi Quý Thần Ly bị ung thư dạ dày phải nằm viện, Minh Lãng rốt cuộc nhận ra người đã khô héo bao lâu nay thực sự sẽ rời bỏ mình, cô bắt đầu sợ hãi không lý do.
Bất kể là sinh cơ bừng bừng hay là thoi thóp, Quý Thần Ly đã sớm sinh trưởng trong tim Minh Lãng, rễ nàng đã đâm thật sâu xuống tim Minh Lãng.
Nếu nhổ tận gốc, chắc chắn sẽ nhổ theo cả mảnh tim đầm đìa máu chảy của cô.
Minh Lãng nghĩ, cứ héo hon không dinh dưỡng như vậy cũng được, chỉ cần người còn ở, cô không dám lại xa cầu cái gì, chỉ cần từ giờ trở đi lại từ từ cho người nọ chất dinh dưỡng, nàng sớm hay muộn có một ngày sẽ chậm rãi lớn lên.
Sớm hay muộn có một ngày.
Nhưng Minh Lãng không hiểu quyết tâm của Quý Thần Ly.
Quý Thần Ly một khi ở trong lòng âm thầm quyết định chuyện gì liền tuyệt không do dự.
Nàng tựa hồ không bao giờ quan tâm đến hậu quả, kết hôn với Minh Lãng cũng thế, nghênh đón cái chết cũng vậy.
Quý Thần Ly căn bản không nghĩ tới phương án nhìn như hoàn mỹ viên mãn là từ từ một lần nữa trưởng thành "cây nhỏ sinh cơ bừng bừng".
Khi nàng sống không nổi, dứt khoát kiên quyết chặt đứt gốc rễ của mình, không chút che dấu mà chết trước mắt Minh Lãng, không hề báo trước, khiến Minh Lãng chấn kinh.
Thay vì chậm rãi khô héo rồi chết trong diện mạo xấu xí, thà ra đi khi còn tức giận để chết trong bộ dạng hoa lệ thịnh phóng nhất.
Quý Thần Ly chết, không nghĩ xem đoạn rễ còn lại của mình sẽ ra làm sao.
Đương nhiên, nàng cũng không bao giờ nghĩ rằng mình thế nhưng thật sự cắm rễ trong tim Minh Lãng.
Sau đó, đoạn rễ còn lại của Quý Thần Ly cắm trong tim Minh Lãng chậm rãi hư thối, tính cả trái tim cô cùng nhau bị ăn mòn sạch sẽ.
Minh Lãng ngày này sang ngày khác nhớ kỹ dáng vẻ Quý Thần Ly khi chết.
Quý Thần Ly không ở ngày đầu tiên, ngày thứ hai, ngày thứ ba......!Minh Lãng bắt đầu chú ý tới hết thảy dấu vết Quý Thần Ly lưu lại trong ngôi nhà này: bàn chải đánh răng với cốc súc miệng Quý Thần Ly sử dụng hằng ngày, khăn lông Quý Thần Ly treo trên giá, quần áo Quý Thần Ly từng mặc còn giữ khí vị thoi thóp thuộc về nàng, bình rượu xái rỗng không bị Quý Thần Ly ném vào sọt rác, còn có......!sổ nhật ký của Quý Thần Ly, một ngăn kéo toàn sổ nhật ký, bên trong quyển ngoài cùng kẹp nhẫn cưới của hai người.
......!
Ngày 11 tháng 6 năm XXXX, thời tiết, nắng
Hôm nay tôi phải gả cho Minh Lãng.
Đúng hơn, là Minh Lãng phải gả cho tôi.
Muốn thật nhanh nhìn thấy Minh Lãng mặc áo cưới tôi chuẩn bị cho, chị ấy đẹp như vậy, nhất định sẽ là cô dâu đẹp nhất trên thế giới.
Thật tuyệt nếu tường phòng ngủ của tụi tôi có thể treo ảnh cưới của tôi và Minh Lãng.
Treo ở bức tường đối diện đầu giường, mỗi sáng tỉnh dậy là có thể nhìn đến thịnh thế mỹ nhân của vợ yêu, hì hì.
Đáng tiếc Minh Lãng sẽ không đáp ứng.
......!
Ngày 20 tháng 7 năm XXXX, thời tiết, âm u
Hôm nay tham gia một chương trình tống nghệ, toàn thân trên dưới như sắp rã rời.
Vốn dĩ định trực tiếp ở lại khách sạn phụ cận, nhưng vẫn bắt chuyến bay rạng sáng trở về.
Bằng không lỡ như Minh Lãng về nhà, chị không nhìn thấy tôi.
Đã một tháng không gặp Minh Lãng, nhớ chị.
......!
Ngày 30 tháng 7