Quý Thần Ly chạy vạy cả ngày trời vẫn không tìm ra biện pháp giải quyết, sầu mới sầu cũ tựu lại, càng khiến nàng cảm thấy bản thân quá vô dụng, không có mặt mũi trở về đối diện Đào Nguyên, xuống tàu điện ngầm trước vài trạm, đi bộ bên ngoài một hồi lâu mới trở về.
Trên đường thế mà còn gặp fans nào đó nhận ra nàng.
Quý Thần Ly hồi tưởng lại, lúc này vai diễn có độ nhận diện cao nhất của nàng hình như là nương nương pháo hôi độc ác trong một bộ phim cung đấu, những vai còn lại đều là nhân vật có tổng thời gian xuất hiện chưa đến nửa giờ, không ngờ như vậy cư nhiên còn có người nhận thức nàng.
Quý Thần Ly cảm thấy rất vi diệu, thuận tay ký tên cho tiểu fans, còn đặc biệt thân thiết chụp ảnh chung —— trời biết Quý Thần Ly ra cửa chỉ tô mỗi lông mày, phấn nền còn không thèm đánh mà dám để cho người khác chụp ảnh, nhìn đâu ra dáng một minh tinh.
Xảy ra chuyện như vậy, nàng về càng muộn, lúc về đến nhà đã gần 8 giờ.
Đào Nguyên đang nhìn về phía cổng từ đằng xa, vừa thấy Quý Thần Ly vội vàng giảo bước chạy tới, "Thần Thần em đã về! Cả ngày hôm nay em đi đâu? Gọi cho em thì điện thoại tắt máy, chị lo muốn chết!"
"A?" Di động Quý Thần Ly mang trên người cơ bản là không ai tìm, cho nên nàng không quá để ý.
Nghe Đào Nguyên nói như vậy nàng mới lấy di động ra nhìn, phát hiện quả nhiên tắt máy, nhìn Đào Nguyên nôn nóng, Quý Thần Ly càng cảm thấy tội lỗi, thè lưỡi xin lỗi: "Thực xin lỗi a tỷ, em không chú ý."
"Trở về là được, lần tới để tâm chút đi." Đào Nguyên sẽ vui vẻ miễn là Quý Thần Ly bình bình an an không bệnh không tật, cười đẩy em gái vào nhà, "Em hôm qua nói muốn ăn sườn heo chua ngọt, hôm nay chị đặc biệt làm cho em, mau rửa tay ăn cơm."
"Thật sao?" Quý Thần Ly hai mắt sáng ngời, đi thẳng vào phòng bếp, "Tuyệt vời! Đào Nguyên tỷ vạn tuế!"
Đào Nguyên đi sau nàng, lắc đầu, mỉm cười nghĩ, đã hơn hai mươi rồi, sao vẫn còn trẻ con như vậy.
Trong bữa ăn, Đào Nguyên không hỏi Quý Thần Ly chuyện cô nhi viện có tiến triển hay không.
Bất quá Quý Thần Ly lại do dự mãi, cuối cùng vẫn là nói với chị, nhưng giấu đi đoạn gọi điện cho Minh Lãng, sau đó nhíu mày, xin lỗi Đào Nguyên, "Thực xin lỗi a Đào Nguyên tỷ, em......"
Nàng còn chưa nói xong Đào Nguyên đã biết nàng tiếp theo muốn nói câu gì, ngắt lời an ủi: "Không trách em, chị chạy nhiều năm còn chưa thành, em sao có thể mấy ngày đã thu phục, lại không phải thần tiên."
Quý Thần Ly đặt đũa xuống, lấy từ trong ví ra một thẻ ngân hàng đưa cho Đào Nguyên, "Tỷ, chỗ này còn có mười mấy vạn, là khoảng thời gian trước em chữa bệnh còn sót lại.
Thật sự không được chúng ta thuê trước mấy gian phòng ở ứng phó khẩn cấp, dư lại về sau lại chậm rãi tính toán." Mắt thấy thời gian phá dỡ ngày càng gần, việc ưu tiên hàng đầu chính là giải quyết vấn đề chỗ ở cho nhiều hài tử trong cô nhi viện.
Đào Nguyên không chút nghĩ ngợi đẩy thẻ ngân hàng lại cho Quý Thần Ly, "Tiền này em lấy về đi, cô nhi viện chúng ta có thể chậm rãi nghĩ cách." Quý Thần Ly mấy năm nay đã vì cô nhi viện làm không ít chuyện, nàng kiếm tiền cũng không dễ dàng.
Đào Nguyên lấy tiền Quý Thần Ly chẳng khác nào hút máu em mình, cầm tiền phỏng tay.
Quý Thần Ly không khỏi phân trần trực tiếp nhét thẻ vào túi áo Đào Nguyên, "Đào Nguyên tỷ chị yên tâm đi, em vẫn còn tiền tiết kiệm ở nơi khác.
Quá mấy ngày nữa là phải phá dỡ, hiện tại còn kịp nghĩ cách sao? Chị trước dùng, cùng lắm thì coi như em cho chị mượn, được chưa? Người trong nhà còn khách khí cái gì!"
Đào Nguyên còn tưởng lại khước từ, nhưng thái độ Quý Thần Ly dứt khoát, Đào Nguyên đẩy thế nào nàng cũng không cầm, đành phải nhận lấy tấm thẻ, nhưng cô không tính dùng.
Quý Thần Ly còn trẻ, không biết tiền quan trọng, số tiền này coi như cô giữ giúp Quý Thần Ly, dù chuyện gì xảy ra cũng không thể động.
Phá dỡ là chuyện không thể tránh khỏi, cầu người không bằng tự cầu mình.
Mấy ngày tiếp theo Quý Thần Ly đều tích cực tìm kiếm phòng thuê thích hợp, tính toán trước để bọn nhỏ có nơi ở khẩn cấp.
Nàng tìm vài ngày vẫn chưa tìm được phòng phù hợp, vốn dĩ ngoài miệng đang bị rộp, giờ đây lại vừa bị rộp vừa bị loét, lo lắng đến độ cơm ăn không vô, chỉ nói thôi miệng đã đau rát.
Đào Nguyên liền nấu đường phèn tuyết lê cho nàng uống mấy ngày, nhưng vẫn không hết được.
Ngày phá dỡ đang đến gần, Quý Thần Ly gấp đến phát hoả.
Không ngờ vào ngày áp chót thời hạn phá bỏ, lại có một thông báo khác được phát xuống: việc phá dỡ khu lụp xụp thành Tây bị trì hoãn.
Cụ thể trì hoãn tới khi nào thì không nói, chỉ nói còn phải đợi thông báo.
Theo Quý Thần Ly hiểu biết, chờ thông báo tức là không biết phải chờ tới khi nào.
Tin tốt từ trên trời giáng xuống, nện đúng đỉnh đầu Quý Thần Ly, nện làm nàng choáng váng.
Nàng đem việc này nói cho Đào Nguyên, Đào Nguyên cũng thật cao hứng, buổi tối hai người đưa bọn nhỏ ra ngoài ăn mừng một phen.
Chỉ là Đào Nguyên không lạc quan được như Quý Thần Ly.
"Phòng ở vẫn phải tìm, khu này sớm muộn gì cũng bị phá.
Thay vì chờ đến lúc bị phá dỡ, không bằng chúng ta nhân lúc còn sớm dọn đi thì tốt hơn."
Quý Thần Ly cười ôm lấy bả vai Đào Nguyên để cô yên tâm, "Phòng thích hợp cho nhiều đứa nhỏ ở đâu có dễ tìm? Tỷ chị cứ yên tâm đi, dù sao hiện tại chúng ta có thời gian, cứ thong thả."
Vấn đề chuyển nhà xem như được giải quyết, trước mắt còn có một vấn đề lớn, chính là chuyện hộ khẩu của mấy đứa như Đại Vĩ trong cô nhi viện.
Việc này Đào Nguyên đã chạy nhiều năm, Quý Thần Ly cũng chạy lên chạy xuống đến gãy chân đều không xử lý được, không nghĩ tới vài ngày sau biện pháp lại tự động đưa tới cửa chủ động giải quyết.
Sáng nay, Quý Thần Ly mới vừa làm xong bài tập hồi phục theo bác sĩ căn dặn, Đào Nguyên cho mấy bé còn nhỏ ăn sáng