"Không được!" Mục Hải Long quỳ xuống trước mặt Lưu Khải Bình, ngừng một lát rồi dập đầu xin lỗi: "Tôi sai rồi chủ tịch Lưu, ông muốn đánh tôi thế nào cũng được nhưng xin đừng vu oan cho tôi tội cướp ngân hàng mà!"
Gây chuyện đánh người, cùng lắm thì bồi thường chút tiền. Nếu như bị mang tội cướp ngân hàng không thành công, vậy phải xử rất nhiều năm đó!
"Tôi vu oan chỗ nào? Uy hiếp đánh chửi chủ tịch ngân hàng. Từ chối không trả tiền, đó không phải là cướp ngân hàng thì là cái gì?" Lưu Khải Bình chất vấn.
Mục Hải Long khóc không ra nước mắt, hung hăng cho Mục Hải Yến mấy bạt tai.
"Tại sao cô lại tự cho mình là đúng, tại sao? Nếu như không phải là cô lại tự cho mình là đúng, tôi sẽ dám hống hách sao? Dám tiêu tiền sính lễ sao? Dám chơi Ngọc Đình sao? Dám chạy đến ngân hàng đánh chủ tịch ngân hàng sao?"
"Cô hại tôi chết rồi! Cũng hại chết bản thân cô rồi! Hại chết cả nhà chúng ta cô có biết không?"
Mục Hải Yến than vãn khóc lớn, hét với Mục Thiên Lam: "Mày từ chối gả cho Hộ quốc chiến soái. Chính là vì trả thù tao có phải hay không?"
"Tôi không có trả thù chị." Mục Thiên Lam lắc đầu một cái.
"Mày chính là đang trả thù tao! Lòng dạ mày quá nham hiểm!" Mục Hải Yến kêu to một cách điên cuồng.
Tiêu Thanh nhất thời khó chịu: "Lòng dạ nham hiểm là cô, lúc rạng rỡ thì hận không thể giết chết cả nhà Thiên Lam. Coi như trả thù cô đó thì thế nào, người phụ nữ độc ác như cô không nên bị trả thù sao?"
"Đáng đời!"
Ngô Tuệ Lan hung dữ nói.
"Tất cả im miệng cho ta!"
Bà cụ quát một tiếng. Rồi sau đó bà ta nói với Lưu Khải Bình: "Bắt hai người bọn họ đi, muốn xử bao nhiêu năm thì xử bấy nhiêu năm. Mau bắt hai người bọn họ đi, bắt đi!"
Hai tên đầu sỏ này bị bắt đi thì bà ta sẽ yên ổn. Ít nhất không cần phải bồi thường số tiền bị hai người bọn họ tiêu hết.
Lưu Khải Bình cười lạnh một tiếng.
"Tôi đột nhiên quyết định tạm thời không bắt hai người họ nữa. Tôi phải đợi hai người bọn họ bồi thường lái số tiền sính lễ của Hộ quốc chiến soái mà họ đã tiêu xài sau đó mới bảo cảnh sát bắt hai người bọn họ, bây giờ bắt hai người bọn họ, vậy thì quá hời cho bọn họ rồi."
Nói xong, ông ấy mang cảnh sát rời đi.
"Còn lễ vật của tôi!" "Còn lễ vật của tôi!" "Còn lễ vật của tôi!"
Rất nhiều tổng giám