“Nếu cô ta sợ xấu hổ, tại sao lại còn chụp những bức ảnh này?”
“Đúng thế!”
Tiêu Hằng nói:
“Theo con thấy, vợ anh ta chỉ là một đứa trà xanh, trên mặt tỏ vẻ lạnh lùng nhưng bên trong lại rất lẳng lơ, tạo đủ kiểu dáng cho người ta chụp, nói không chừng chuyện ngủ với người khác để kiếm tiền cũng là thật!"
Bốp!
Tiêu Thanh tát vào mặt Tiêu Hằng rồi hét lên:
“Có bản lĩnh nói lại lần nữa xem tôi có đánh chết cậu không!”
Tiêu Hằng ôm lấy mặt, máu chảy ra từ khóe miệng, đầu ong ong.
Thím tư lập tức bùng giận:
“Vợ cậu không sạch sẽ, làm những chuyện bẩn thỉu như vậy, bị người ta tung tin còn không cho người ta nói sao, còn dám ra tay đánh người, sao cậu ngang ngược như vậy hả, còn coi luật pháp ra gì không? Hay là nghĩ cánh của cậu đã cứng, chúng tôi không làm gì được cậu?”
Tiêu Thanh chỉ tay về phía thím tư, lạnh lùng nói:
“Các người muốn sỉ nhục tôi như thế nào cũng được, nhưng không thể xúc phạm vợ tôi, nếu bây giờ còn ai dám động đến cô ấy, cho dù là người lớn, tôi cũng sẽ bồi cho một cái tát, không tin các người có thể thử xem.”
“Dọa dẫm chúng ta phải không?” Bác gái cả chống nạnh hai tay, tức giận nói:
“Tôi nói đấy, vợ cậu là một con đàn bà bẩn thỉu, cậu có thể làm gì tôi?”
Tiêu Thanh giơ tay lên chuẩn bị tát, Mục Thiên Lam liền vội vàng kéo lại, tức giận nói với người nhà họ Tiêu:
“Mấy người muốn làm gì thì làm, tôi cây ngay không sợ chết đứng, chỉ cần Tiêu Thanh có thể hiểu là được rồi, còn mấy người nghĩ gì tôi không quan tâm, nói tôi là con điểm cũng được, tiện nhân cũng được, dù sao tôi sống với chồng tôi chứ không phải với mấy người, tùy mấy người!”
Mục Thiên Lam không muốn Tiêu Thanh đánh người thân vì cô.
Đó là điều cô không muốn nhìn thấy.
Vì vậy, cô sẵn sàng chịu đựng tất cả chứ không muốn gây thêm rắc rối