"Anh cũng tận mắt nhìn thấy được kết quả của Mục Hải Yến, làm sao không rút ra được một bài học, muốn bước vào vết xe đổ của chị ta, muốn làm tôi tức chết có phải hay không?"
Tiêu Thanh cười khổ: "Vợ, anh..."
"Anh cái gì mà anh, cùng tôi trở về, đừng làm cho tôi mất mặt thêm nữa."
Mục Thiên Lam trợn mắt nhìn anh một cái, dùng túi xách đánh anh một cái. Tỏ ý anh mau cùng cô rời đi, tránh để cho đám người này lại cười nhạo anh nữa, trên mặt cô cũng không nén được giận.
"Đừng đi mà cô Mục." Tiêu Hữu Cường kéo Mục Thiên Lam lại, nói: "Kim gia cho tôi mặt mũi như vậy. Trả giúp tôi hóa đơn hơn ba tỷ, tôi phải tiêu xài ở sân nhà của Kim gia một chút, lần này tôi sẽ chú ý chi tiêu, sẽ không để cho các người trả tiền cho tôi nữa, cho nên xin cô Mộc cho tôi mặt mũi, cùng đi câu lạc bộ giải trí Kim Tôn chơi một chút nhé."
Mục Thiên Lam lễ phép từ chối: "Tôi không đi nơi đó, thật sự không dám đi, cũng không đi được, các người đi đi."
"Đừng mà Thiên Lam." Lưu Ngọc Huyền tới ôm cánh tay của cô, nói: "Cậu bị bà nội cậu đuổi ra khỏi nhà họ Mục rồi, công ty cũng bị bà nội cậu thu lại rồi, bây giờ cậu muốn gây dựng sự nghiệp hay là tìm công ty mới đều phải cần quan hệ mới được, cho nên giao lưu với giới con em nhà giàu của xã hội thượng lưu này nhiều không có chỗ xấu, cả ngày nhìn chằm chằm người chồng giao hàng này của cậu mới không kiếm được miếng ăn của xã hội đó."
"Cho nên vẫn là đi cùng đi, có tớ ở đây sẽ không sao đâu. Tớ sẽ bảo vệ cậu, ai bảo cậu là bạn thân của tớ từ hồi cấp hai đến cấp ba rồi lại đến đại học cơ chứ?"
Mục Thiên Lam nhoẻn miệng cười với cô ấy: "Có những lời này của cậu thì tớ yên tâm rồi."
Sau đó cô nói với Tiêu Thanh: "Anh đi về trước đi, em và Huyền đi trải đời một chút, sau này cũng tốt cho việc xây dựng sự nghiệp hay tìm công việc khác."
"Vậy anh đi cùng em."
Đúng là cô vợ ngốc nghếch của mình cần phải trả đời hơn nữa, nhưng Tiêu Hữu Cường lòng dạ không tốt,