Trương Tuấn Kiệt cười ha ha, lấy điện thoại di động ra nói: "Mục Thiên Lam này cực phẩm hơn, Hộ quốc chiến soái cũng muốn cưới cô ta nhưng bị cô ta từ chối, tôi đây có tấm ảnh cô ta mặc bikini, cậu Quách xem thử đi, tuyệt đối sẽ huyết mạch sôi trào, hận không thể đè lên người cô ta."
Nói xong, anh ta mở album ra, đưa đưa điện thoại di động cho Quách Kính Bằng.
Từ lúc Thiên Sơn Media bị điều tra và niêm phong, địa vị của Trương Tuấn Kiệt ở xã hội thượng lưu Cổ Cảnh lập tức rơi xuống ngàn mét, trở thành nô tài của một số con em nhà giàu. Nhưng anh ta cũng cam tâm tình nguyện làm nô tài cho cậu chủ nhà giàu, như vậy ngoài việc có thể ăn chơi ở bên ngoài ra còn có cơ hội phát đạt.
Lúc này chính là một cơ hội ngàn năm có một, chỉ cần làm cho Quách Kính Bằng vui vẻ thì Quách Kính Bằng giúp anh ta một tay, như vậy nhà họ Trương của anh ta cũng có thể làm ăn tốt trở lại.
Bởi vì Quách Kính Bằng là con cháu nhà họ Quách một trong bốn gia tộc lớn ở Cổ Cảnh, thích gái đẹp chân dài, mà Mục Thiên Lam không chỉ là gái đẹp chân dài mà còn dịu dàng thướt tha, quan trọng là vẻ ngoài xinh đẹp, anh tin tưởng rằng kẻ biết chơi như Quách Kính Bằng sẽ yêu thích không buông tay.
"Thật hay giả vậy. Có nói quá không?"
Quách Kính Bằng có chút không tin, nhưng vẫn nhận lấy điện thoại di động nhìn.
Vừa nhìn một cái!
ỰC!
Anh ta nuốt nước miếng một cái, trong mắt tỏa sáng, chỉ cảm thấy quá hấp dẫn, quá quyến rũ, làm người ta nhìn mà suy nghĩ sâu xa, khó mà tự kêm chế.
Thế là anh ta nhìn một hơi mười mấy tấm ảnh bikini với các tư thế khác nhau, nuốt nước miếng mười mấy cái, ngay cả em trai ngoan của nah ta cũng không kềm chế được mà ngẩng đầu.
"Như thế nào Cậu Quách?" Trương Tuấn Kiệt cười ha ha hỏi.
Quách Kính Bằng trực tiếp dùng điện thoại di động của Trương Tuấn Kiệt thêm Zalo của mình vào, gửi mười mấy tấm ảnh bikini kia, sau đó mới thở dài nói: "Cực phẩm là cực phẩm. Nhưng cũng chỉ có thể nhìn không thể chơi, người