"Cho nên, kết đoàn đã trở thành xu thế chung, nếu như có thể có được Sâm Huyết Rồng trong tay, mất bao nhiêu tiền thì chia đều cho ba nhà, Sâm Huyết Rồng cũng chia thành ba phần, mỗi người một phần “Chỉ có thể mới có khả năng lấy được Sâm Huyết Rồng.
Nếu không kết đoàn, không ai trong chúng ta có thể dành được Sâm Huyết Rồng cả.
Nói đến đây, anh nhìn về phía Thẩm Văn Đại, cười hỏi: “Không biết ý kiến của ông Thẩm đây như thế nào?” “Tôi thấy chuyện này có thể làm được.
Thẩm Văn Đại không nghĩ nhiều.
Trực tiếp đồng ý: “Vậy ba nhà cùng nhau hợp tác, chia đều Sâm Huyết Rồng!” "Ha ha!"
Đỗ Thiên Sinh thoải mái cười nói: “Vậy là tốt nhất, quyết định như thế nhé!” “Cứ quyết định vậy đi!”
Thẩm Văn Đại đưa ra lời tuyên bố chắc nịch.
Nhưng Thẩm Thị Thu Mai lại lo lắng: “Ông ngoại, ông Đỗ, chị dâu của cháu cần Sâm Huyết Rồng để cứu mạng, có thể thêm suất dì nhỏ cháu vào, dành được Sâm Huyết Rồng, chia đều với mọi người...!Chúng cháu cũng muốn lấy một ít Sâm Huyết Rồng để cứu chị dâu cháu.
Cô không biết một phần tư Sâm Huyết Rồng có đủ để cứu Mục Thiên Lam hay không, nhưng cô biết rõ, nếu không hợp tác với với họ.
Thì dì nhỏ có dốc toàn bộ gia sản vào cũng không đủ để lấy được Sâm Huyết Rồng, còn có thể làm mất lòng thế lực lớn và rước tới tai họa cho dì nhỏ.
Mà hợp tác lại là sự lựa chọn tốt nhất “Mấy người đừng tham gia." Thẩm Văn Đại thản nhiên nói: “Thị Đông ở nhà họ Phương quá nhỏ bé.
Nếu hợp tác với chúng tôi, chúng tôi cũng không nhận được bất kỳ sự giúp đỡ nào cả.
Chuyện ba người có thể làm tại sao phải chia bốn, đó là chuyện không cần thiết, ông Đỗ cảm thấy thế nào?”
Đỗ Thiên Sinh cười nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy." "Haha!"
Thẩm Văn Đại vui vẻ.
Thẩm Thị Thu Mai lo lắng: “Vậy chị dâu cháu tính sao bây giờ? Nếu không có Sâm Huyết Rồng, chị ấy sẽ chết!” “Ông ngoại, ông Đỗ, xin hãy thương hại chị dâu cháu, để cho dì nhỏ của cháu tham gia, chia cho chúng cháu một phần Sâm Huyết Rồng, cháu xin mọi người!”
Cô vừa nói vừa quỳ xuống mặt đất.
“Thu Mai, em đứng lên đi, dù ba anh đồng ý, nhà họ Ngụy cũng không đồng ý.
Em cầu xin cũng không có ích gì, cũng đừng quản chuyện chị dâu em nữa" Đỗ Văn Bách khuyên nhủ "Không!”
Thẩm Thị Thu Mai máy móc lắc đầu, khóc lóc: “Chị dâu cháu tốt lắm, cháu muốn cứu chị dâu.
Cháu xin mọi người cho dì nhỏ của cháu một chân.
Cứu chị dâu cháu!”
Âm!
Thẩm Văn Đại