**********
Chương 639
Mục An Phong chạy vào phòng điều trị vui mừng khôn xiết nói: "Thật vậy sao?"
Tất cả mọi người đều kích động
Giây tiếp theo!
Sau đó thấy Tiêu Thanh ôm Mục Thiên Lam chạy vào phòng điều trị.
"Ông Lý, tình hình vợ tôi đang rất nguy hiểm, ông mau đến xem đi!"
Nói xong anh bế Mục Thiên Lam đặt lên giường bệnh và đắp chăn lên người cô.
Lý Tế Thế lập tức mở điện tâm đồ và mang cho Mục Thiên Lam một bình ôxy.
Tích tích tích...!
Điện tâm đồ phát ra âm thanh báo động.
"Không ổn rồi!"
Sắc mặt Lý Tế Thể thay đổi, vội vàng dùng kim châm đâm vào người Mục Thiên Lam.
Sau một lúc cố gắng điều trị, Mục Thiên Lam mới thoát khỏi tình hình nguy kịch.
Phù!
Ông ấy thở phào nhẹ nhõm, nói với Tiêu Thanh: "Nửa tiếng nữa tình hình của cô ấy sẽ đỡ hơn.
Đến lúc đó cậu nên cho cô ấy ăn thêm gì đó, dù sao tính mạng cô ấy cũng giữ được rồi.
Kể ra cô ấy cũng thật kiên cường, nếu không chỉ sợ là không qua nổi."
Tiêu Thanh nghe vậy, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Anh ngồi bên mép giường dịu dàng sờ sờ gương mặt trắng bệch của Mục Thiên Lam, khoé miệng cười hạnh phúc: "Vợ, anh biết em nhất định sẽ không nỡ bỏ anh, em cố gắng kiên trì, sự kiên trì của em chưa từng uổng phí, chúng ta cả đời này sẽ không cách xa nhau.
"Hừ!"
Ngô Tuệ Lan hừ nói: "Con gái tôi gả cho cậu gặp đủ tại họa, tôi đang suy nghĩ có nên giúp con tôi bỏ cậu hay không, may ra sau này con bé sẽ không bị người khác hãm hại nữa, trái tim của tôi không chịu được nữa rồi!"
Thẩm Thị Đông không hài lòng nói: "Bà có biết Tiêu Thanh vì để cứu Thiên Lam đã cố gắng thế nào không hả?" "Dùng hai mươi bảy nghìn tỷ mua Sâm Huyết Rồng, vượt qua tầng tầng lớp lớp nguy hiểm để vội vã quay trở về, còn mạo hiểm đi gặp người mặc đồ đen, cùng người đó thực hiện giao dịch, thằng bé đối xử với Thiên Lam tốt như vậy, bà phải vui vì bà có được đứa con rể tốt mới đúng, đẳng này bà lại trách cứ thằng bé?" "Cái gì?"
Ngô Tuệ Lan sợ ngây người.
"Hai mươi bảy nghìn tỷ Sâm Huyết Rồng!" "Đúng!"
Trầm Thị Đông gật đầu thật mạnh.
"Tiêu Thanh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Ngô Tuệ Lan không dám tin vào lỗ tại mình.
Trầm Thị Đông dừng vài giây sau đó nói: "Tôi đã đưa cho cậu ấy." Bà sợ nói là do hộ quốc chiến soái đưa, Ngô Tuệ Lan càng ép Tiêu Thanh