Nghe Lý Tế Thế nói như vậy mọi người lập tức bình tĩnh trở lại.
"Bồ Tát phù hộ chị dâu cảm thấy tốt hơn!"
Thẩm Thị Thu Mai chắp hai tay trước ngực cầu nguyện.
Tiêu Vĩnh Nhã, Mục An Minh cũng cầu nguyện theo.
Tiêu Thanh nắm tay Mục Thiên Lam, nói chuyện với cô:"Vợ, em cố gắng lên, cố gắng vượt qua giai đoạn này sau đó em sẽ nhìn thấy ánh mặt trời và cầu vồng.
Anh đang chờ em, chờ em cùng anh hưởng thụ thế gian tươi đẹp này, vì vậy em phải kiên cường.
Anh tin dù bất kỳ điều gì xảy ra em cũng sẽ không bỏ mặc anh!"
Mười lăm phút sau.
Mục Thiên Lam dần dần ngừng họ, vẻ đau đớn trên mặt cũng dần biết mất, hơn nữa gương mặt tái nhợt cũng từ từ hồng hào trở lại, điện tâm đồ bắt đầu dịch chuyển lên xuống.
"Thật tốt quá!"
Lý Tế Thế bắt mạch cho Mục Thiên Lam,vui mừng nói: "Cậu Tiêu chúc mừng cậu, vợ cậu đã thành công vượt qua kiếp nạn này, cô ấy đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, bất cứ khi nào cũng có thể tỉnh lại!" "Ye ye ye!"
Trong nháy mắt bên trong phòng bệnh tràn ngập tiếng cười.
"Chị tôi cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm!" "Thật tốt quá! Chị dâu không sao rồi!" "Gặp đại nạn nhưng vẫn vượt qua sau này tất có hạnh phúc, Thiên Lam sau này nhất định sẽ rất có phúc!"
Tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ.
Người vui nhất là Tiêu Thanh, anh bế Lý Tế Thế lên, mừng rỡ nói:"Ông Lý, ông thật có bản lĩnh, đưa vợ tôi trở về từ quỷ môn quan, tôi không biết phải làm thế nào để cảm ơn ông đây!" "Bỏ tôi xuống, đừng xiết chết tôi là lời cảm ơn lớn nhất đối với tôi rồi." Lý Tế Thế nói.
"Ha ha!"
Mọi người thoải mái cười to.
Tiêu Thanh buông Lí Tế Thế xuống, sau đó lại gần bồn nước ấm lau vết máu trên miệng cho Mục Thiên Lam.
Anh dịu dàng lau rồi nhìn gương mặt trìu mến của cô.
Khóe miệng Tiêu Thanh dần nâng lên một nụ cười, anh thật yêu thích cái vẻ đẹp này, cô vợ dịu dàng, ngốc nghếch, kiêu ngạo, cổ chấp.
Có cô anh cảm thấy thế giới của mình tràn ngập ánh sáng mặt trời.
Mới vừa lau xong mặt cho Mục Thiên Lam.
Mục An Phong kinh ngạc la lên: "Nhìn kìa! Ngón tay động đậy kìa!" chị
Mọi người nhìn sang, quả nhiên ngón tay Mục